Khi Tình Yêu Đến [...] – Chương 4

(7)

Lâm Duy đứng trong căn phòng, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt đượm buồn. 

Mới chỉ vài tuần trước, đã từng nghĩ mình có thể bỏ qua tất cả và sống một cuộc sống yên ổn với người con khác, với tưởng chừng là một sự thay thế hoàn hảo cho Tiểu Anh. 

Nhưng giờ đây, khi lại, chỉ thấy trống vắng, lạnh lẽo.

"Anh không hiểu à?" 

Giọng của đứng đối diện, đã từng tin tưởng, đang quát lên. 

"Em đã cho tất cả, lại không thể dành cho em một chút thời gian? Anh nghĩ em sẽ tiếp tục chịu đựng sự lạnh nhạt của sao?"

Lâm Duy , không thể cảm nhận sự ấm áp nào trong đôi mắt ấy, chỉ có sự ghen tuông, sự bực bội mà không muốn thấy. 

Mọi thứ giữa ta dường như đang dần vỡ ra.

"Em không hiểu đâu." 

Lâm Duy , giọng thấp đi, đầy nỗi buồn. 

"Anh... không thể tiếp tục như thế này."

"Vậy muốn gì? Muốn trở lại với ta à?" 

chua chát.

"Cô ta đã bỏ rồi còn gì. Anh vẫn không thể buông tay sao?"

Lâm Duy chỉ im lặng. 

Anh không thể trả lời, bởi trong lòng chỉ có một hình bóng duy nhất, đó chính là Tiểu Anh. 

Cô ấy đã ra đi, bỏ lại với nỗi hối hận không thể nào xóa nhòa.

"Em đã ở đây, lo lắng cho suốt thời gian qua. Em đã tất cả vì . Vậy mà ... lại nghĩ đến ta, người đã không còn quan tâm đến !" 

tức giận .

Lâm Duy , cảm giác giận dữ của không thể lay

Anh không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng.

"Tôi xin lỗi, tôi không thể tiếp tục như . Tôi không thể tiếp tục sống trong dối trá."

"Anh...!" 

tức giận, bước tới gần , Lâm Duy lùi lại một bước.

"Tôi không còn gì để với em." 

"Cảm ơn em vì những gì em đã , tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa."

Khi quay người bỏ đi, Lâm Duy cảm thấy một phần nào đó trong trái tim mình trống rỗng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm. 

Anh đã nhận ra một điều mà suốt bao lâu nay không dám đối diện: không ai , hiểu , và sẵn sàng hy sinh vì như Tiểu Anh. Cô ấy là người duy nhất đã không hề từ bỏ , dù đã bỏ rơi lúc cần nhất.

Những ngày tháng đó, khi chạy theo những thứ phù du, không hiểu rằng Tiểu Anh mới là người duy nhất đáng để trân trọng. 

Cô đã không điều kiện, đã kiên nhẫn bên cạnh cho đến những giây phút cuối cùng, trong khi lại mải mê chạy theo những thứ tạm bợ, những người không thể cho sự bình yên mà Tiểu Anh đã mang lại.

Lâm Duy gục đầu xuống bàn, tay ôm lấy đầu, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân

Cái giá phải trả quá lớn, và giờ đây, mọi thứ đã quá muộn. 

Anh không thể nào quay lại nữa, không thể sửa chữa điều gì. 

Mọi thứ từng có đã vĩnh viễn biến mất.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại hình ảnh của Tiểu Anh trong trí nhớ, hình bóng ấy đã mờ nhạt dần, chỉ còn lại sự hối hận và sự thiếu vắng trong lòng.

"Tiểu Anh..." 

Lâm Duy gọi tên một lần nữa, lần này, không còn tiếng trả lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...