Khi Tình Yêu Đến [...] – Chương 3

(6)

Ngày tôi ra đi, không một ai biết rằng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm, không đau đớn, không hối hận. 

Tôi đã buông bỏ tất cả. 

Nhưng , Lâm Duy, sẽ không bao giờ biết rằng tôi đã nhiều đến thế, dù đã không còn bên tôi trong những ngày cuối cùng.

Khi tôi nhắm mắt, một phần của tôi đã thật sự ra đi, một phần khác, phần ấy, sẽ mãi ở lại. 

Để tôi ra đi trong bình yên, cũng để lại nỗi đau trong trái tim , dù tôi không muốn .

Lâm Duy đứng trước cánh cửa bệnh viện, đôi mắt đỏ ngầu, trái tim như đang bị xé toạc ra từng mảnh. 

Anh không thể tin rằng Tiểu Anh đã thật sự rời bỏ thế gian này. 

Không thể nào. 

Làm sao có thể chứ? 

Mới ngày nào còn là hai người ngồi bên nhau, cùng nhau chia sẻ từng khoảnh khắc vui buồn. 

Anh đã bỏ đi, đi theo những thứ tạm bợ, không quan tâm đến

Anh bỏ lại người con đã hết lòng, bỏ lại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của họ.

Anh lảo đảo bước vào phòng bệnh, nơi chỉ còn lại sự vắng lặng. 

Không còn tiếng thở nhẹ nhàng của , không còn ánh mắt ngây thơ, dịu dàng như ánh bình minh. 

Phòng bệnh trống rỗng, chỉ còn lại những đồ đạc lạnh lẽo và chiếc giường bệnh trống.

Lâm Duy cúi xuống, vào tấm ảnh của trên bàn, một nụ tươi tắn của hồi còn khỏe mạnh. 

Anh chợt nhớ lại những lần mỉm với , ánh mắt ấy đầy sự tin tưởng, hy vọng. 

Nhưng rồi lại gì? 

Anh đã bỏ đi, đã để phải một mình chiến đấu với căn bệnh quái ác đó. 

Anh không ở bên khi cần nhất.

"Tiểu Anh..." 

Anh gọi tên trong tiếng nấc nghẹn ngào. 

"Anh xin lỗi... thật sự xin lỗi."

Anh quay sang, đôi mắt tràn ngập sự hối hận, tự trách, và đau đớn. 

Anh đã không ở bên , đã không đúng cách, để giờ đây chỉ còn lại sự trống vắng không thể lấp đầy.

Anh vớ lấy một chiếc bình trên bàn, tay run rẩy, đôi mắt không thể rời khỏi bức ảnh của

Mỗi lần cố gắng quên đi, hình ảnh lại hiện lên trong tâm trí, không thể thở .

Anh đập mạnh chiếc bình xuống nền nhà, vỡ vụn. 

Những mảnh vỡ như chính tâm hồn lúc này, tan nát, rơi xuống từng mảnh nhỏ. 

Cảm giác đau đớn, tê tái không sao diễn tả nổi.

"Anh đã sai, Tiểu Anh... Anh đã bỏ rơi em..." 

Anh nghẹn ngào, giọng đã không còn kiên cường như trước.

"Anh không thể sống mà không có em. Em ơi, đừng đi... đừng bỏ ..."

Nhưng Tiểu Anh đã không còn ở đây nữa. 

Tiểu Anh đã ra đi mãi mãi, không bao giờ quay về.

Tất cả những gì còn lại là sự trống vắng trong trái tim , và sự hối hận muộn màng mà không thể nào cứu vãn .

Lâm Duy rời khỏi bệnh viện, đôi mắt đầy nước mắt, lòng như lạc lõng giữa thế gian này. 

Anh không còn muốn sống trong nỗi đau này, không thể tiếp tục nữa. 

Anh không thể sống mà không có bên cạnh.

Anh đi về phía bờ sông, nơi họ từng cùng nhau ngắm hoàng hôn. 

Cảnh vật yên tĩnh, tâm hồn lại đầy hỗn loạn. 

Anh đứng đó, xuống dòng nước, như thể đang tìm kiếm một lý do để tiếp tục, không tìm thấy gì.

Đến giờ này, mới nhận ra: Cuộc đời không còn ý nghĩa nếu thiếu Tiểu Anh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...