Sau khi tôi tỉnh dậy từ ca phẫu thuật, thấy đang đứng bên cạnh, tôi tưởng rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Nhưng khi tôi quay về nhà, tôi phát hiện video , nắm tay khác, tứ như chưa từng có tôi trong đời.
Tôi hỏi .
“Tại sao lại là ấy, tại sao lại là hôm nay?"Anh chỉ đáp lại hờ hững.
"Cô ấy cần tôi, tôi chỉ muốn giúp ấy vui vẻ."
Anh không biết rằng, hôm nay là ngày tôi nhận kết quả từ bác sĩ.
U/ng th/ư giai đoạn cuối.
Và tôi, chỉ còn lại vài tháng để sống.
(1)
Ánh sáng trắng của bệnh viện chói chang, nó không thể mờ đi nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi không muốn biết kết quả, rồi tôi cũng phải đối diện với sự thật.
U/ng th/ư, giai đoạn cuối.
Bác sĩ rằng chẳng còn hy vọng, chỉ còn lại những tháng ngày ngắn ngủi.
Nhưng tôi chẳng cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác duy nhất tôi có lúc này là một nỗi trống rỗng vô cùng lớn.
Tôi chỉ vừa tỉnh dậy, tôi cũng không rõ tôi đã hôn mê trong bao lâu.
Tôi không thể tiếp nhận cú sốc lớn, tất cả chỉ là giả, tôi không muốn tin.
Cửa phòng mở ra, bước vào.
Mái tóc đen bóng của , đôi mắt sâu thẳm mà tôi từng đến mức không thể rời mắt.
Anh tôi, mỉm .
Nụ ấy – nụ mà tôi từng nghĩ rằng sẽ là ánh sáng trong cuộc đời tôi.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nó lạnh lùng và xa vời.
"Em ổn không?"
Anh hỏi, giọng nhẹ như gió.
Tôi gật đầu.
Đâu có gì là ổn đâu chứ?
Nhưng tôi không muốn lo lắng.
Tôi không muốn thấy cái chết của tôi như một gánh nặng.
"Em sẽ khỏe lại thôi."
Anh , giọng sao cứ như một lời an ủi vô nghĩa.
Và tôi không còn tâm trí để gì thêm.
(2)
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như vẫn đứng yên.
Mỗi buổi sáng tôi thức dậy, căn phòng bệnh viện vẫn lạnh lẽo, và vẫn ở đó, lặng lẽ bên tôi như một bóng hình xa lạ.
Anh chăm sóc tôi như thể là nghĩa vụ, ánh mắt vẫn như thường khi – đang tìm kiếm một lý do để không phải ở lại.
Ngày qua ngày, tôi vẫn đi kiểm tra, vẫn phải đối mặt với những cơn đau đớn không ngừng.
Tôi cố gắng nở nụ mỗi khi tôi, trong lòng, tôi biết, không có gì còn lại giữa chúng tôi.
Anh đã thay đổi, không còn những buổi tối ngồi bên nhau kể chuyện, không còn những lần giỡn để tôi quên đi nỗi đau.
Một ngày, khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, tôi nhận thấy không có mặt.
Tôi ngồi dậy, lo lắng, một cảm giác bất an ùa đến.
Anh đâu rồi?
Tôi gắng gượng đứng lên, lê từng bước chỉ mong chóng thấy bóng hình .
Hóa ra, đang đứng bên ngoài cửa phòng, chuyện với một .
“Anh phải đi rồi, đừng cố mọi thứ rối lên.”
Cô ấy , giọng lạnh lùng.
“Anh biết, sẽ gọi lại cho em.”
Anh trả lời, giọng mệt mỏi.
Một câu ngắn ngủi, đủ để tôi nhận ra sự thật.
Tim tôi nhói lên, đau đớn tột cùng.
Anh không còn là của tôi nữa, đã có người khác.
Tôi có phải là người cuối cùng biết sự thật này không?
Và tôi có còn quan trọng với ?
(3)
Cảm giác trái tim vỡ vụn không thể nào diễn tả bằng lời.
Tại sao?
Tại sao lại ra đi trong lúc tôi cần nhất?
Anh có nghĩ cho cảm giác của tôi không, năm tháng qua đối với là gì?
Tôi qua cửa sổ, lòng trĩu nặng với sự đơn.
Cái cảm giác bị bỏ lại giữa biển người đông đúc, bị lãng quên trong chính cuộc đời của mình.
Cô ấy, tôi không biết tên, ta đã cướp đi thứ quý giá nhất của tôi – của .
Tôi nghĩ mình có thể dễ dàng tha thứ, không.
Sự đau đớn này quá lớn.
Lúc này, tôi mới nhận ra, tôi không chỉ đang chiến đấu với bệnh tật, mà còn là với sự mất mát này.
“Anh không thể bỏ tôi như , đúng không?”
Tôi hỏi , giọng khàn đặc.
Anh tôi, im lặng, đôi mắt không còn như trước.
Đôi mắt không còn vẻ dịu dàng dành cho mình tôi nữa, ánh mắt đó vĩnh viễn thuộc về khác.
Tôi đã sai khi cứ nghĩ rằng sẽ ở lại bên tôi mãi mãi.
“Em không cần phải nữa.”
Anh , tôi có thể nghe thấy sự hối hận trong đó.
“Anh… không thể tiếp tục nữa.”
Tôi không muốn nghe thêm nữa.
Những lời của , những lời từ biệt ấy như một cú tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi đã tưởng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, hóa ra, tôi chỉ là người duy nhất vẫn còn ôm lấy hy vọng.
Anh đã sớm vứt bỏ hy vọng từ lâu, đến bên khác khi vẫn còn bên tôi.
Anh tệ thật, sao tôi vẫn đau đớn đến nhường này.
Nước mắt tôi lăn dài, tôi khóc nấc lên như hồi bé, đáng tiếc không có ai ở bên dỗ dành tôi.
Bao nhiêu cảm dồn nén trong thời gian dài vỡ tung.
Cảm giác cơ thể tôi dường như bị x/é tung thành trăm mảnh.
Tôi đau lắm, tôi hận , tôi hận cuộc đời này đối xử tệ với tôi.
Bạn thấy sao?