Có lẽ Châu Tư Nhiên luôn là một người ích kỷ và đê tiện như .
Chính mù quáng của tôi đã biến ta thành một vị thánh.
Dự án mới của Thẩm Thị là một trò chơi .
Sự kết hợp với công nghệ 3D mang lại cho người chơi trải nghiệm mạnh mẽ hơn.
Là người phát triển phần mềm, tôi không gặp khó khăn gì khi triển khai công việc, cộng thêm sự hỗ trợ tài chính dồi dào từ Thẩm Thị.
Cả nhóm chúng tôi việc thâu đêm suốt sáng suốt một tháng trời, cuối cùng cũng hoàn thiện xong phương án cuối cùng.
Thẩm Kinh Mặc mang cà phê đến cho chúng tôi.
Khi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cốc riêng, “Uống cái này đi.”
Tôi nhãn dán trên cốc ghi “sữa yến mạch” và ngạc nhiên hỏi:
“Sao biết tôi không chịu lactose?”
Thẩm Kinh Mặc chỉnh lại kính, gương mặt vẫn nghiêm nghị, trong đôi mắt lại có gì đó khác biệt.
“Trước đây tôi thấy em không thoải mái khi uống trà sữa với đồng nghiệp, nên tôi nhớ.”
“Lúc đó, mặt em khó chịu lắm, người bình thường cũng sẽ ý.”
Tim tôi đột nhiên thắt lại.
Đúng , những điều rõ ràng như thế, Châu Tư Nhiên lại chưa bao giờ để ý.
Dù tôi đã nhắc ta bao nhiêu lần, ta cũng không nhớ, còn trách tôi phiền phức.
“Cảm ơn .”
Thẩm Kinh Mặc khẽ mỉm , đôi mắt sáng lên một tia vui vẻ.
Trong suốt thời gian việc cùng, tôi nhận ra, tổng giám đốc trẻ của Thẩm Thị, người nổi tiếng quyết đoán và tàn nhẫn, không hề đáng sợ như lời đồn.
Khi nhóm dự án việc thêm giờ, ta chủ mua bữa khuya cho mọi người, cẩn thận ghi lại sở thích ăn uống của từng người.
Đồng nghiệp trêu chọc ta, ta cũng không bao giờ giận.
Hầu hết thời gian, ta đều ngồi một mình, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua tôi.
Vào ngày trò chơi ra mắt thử nghiệm công khai, số lượng người dùng trực tuyến đã vượt qua bảy triệu.
Mọi người đều rất phấn khích, reo hò đòi Thẩm Kinh Mặc đãi tiệc.
Thẩm Kinh Mặc không từ chối, còn đặt một phòng riêng trong nhà hàng tự chọn cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tôi đi phía sau cùng, sánh bước cùng Thẩm Kinh Mặc ra khỏi tòa nhà công ty.
Bất ngờ, tôi ý thấy một người đứng bên kia đường.
Châu Tư Nhiên cũng thấy tôi, giọng khàn khàn :
“…Nguyệt Nguyệt.”
Tôi không ngờ lại gặp Châu Tư Nhiên ở đây.
Mấy tháng không gặp, ấy gầy đi rõ rệt, khuôn mặt đẹp trai ngày nào giờ đầy râu ria lởm chởm.
Rõ ràng, ấy không sống tốt chút nào.
Châu Tư Nhiên dập điếu thuốc trong tay, bước về phía tôi.
Thẩm Kinh Mặc mím môi, “Tôi đến phía trước đợi em.”
Tôi kéo lại, “Không cần.”
“Anh có gì muốn thì nhanh đi.”
Châu Tư Nhiên tôi chăm , như thể thấy báu vật đã mất đi rồi lại tìm thấy.
“Nguyệt Nguyệt, em gầy đi.”
Tôi nhíu mày không kiên nhẫn, “Đừng mấy lời vô nghĩa.”
Ánh mắt ta đột nhiên tối lại, cắn răng, lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn và mở ra.
“Anh mua cho em một chiếc nhẫn mới, em xem có thích không?”
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lớn cắt gọt tinh xảo, lấp lánh trong ánh đêm.
Nhìn kỹ, còn thấy bên trong chiếc nhẫn khắc tên viết tắt của hai chúng tôi.
Bạn thấy sao?