Tôi không đáp lời, chỉ trao đổi ánh mắt với Kiều Kiều bên cạnh.
Vài phút sau, quản lý của Giang Di Như dẫn ta đến trước mặt Kiều Kiều, khúm núm xin lỗi.
“Là nghệ sĩ nhà tôi không hiểu chuyện, mong đừng chấp nhặt với người nhỏ mọn…”
Kiều Kiều chỉ tay về phía tôi: “Câu này nên với ấy.”
Tôi khuôn mặt Giang Di Như đỏ như gan heo, không khỏi cảm khái — danh tiếng của Lệ Cẩn Ngôn đúng là có uy lực thật.
Dù nhà họ Giang hay nhà họ Tần có tiền đến đâu, ở Bắc Thành vẫn chẳng có chút gốc rễ nào đáng kể.
Đứng trước mặt tôi, họ chẳng qua chỉ là mấy kẻ hạng xoàng.
Tôi lạnh nhạt ta, không cố khó, Giang Di Như thì không cam lòng cúi đầu.
“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ gọi Chiêu Xuyên tới, để ấy dạy một bài học!”
“Được thôi, tôi chờ.”
Thêm một người nữa, tôi cũng chẳng ngại xử lý cả hai.
Có chỗ dựa rồi thì cứ chơi tới cùng.
Tần Chiêu Xuyên nghe tin tôi có mặt ở đây, hoặc cũng có thể là nghe Giang Di Như gặp chuyện, liền lập tức chạy tới.
Việc đầu tiên là Giang Di Như từ đầu đến chân để xác nhận ta không sao, sau đó mới quay sang phía tôi.
“Á Linh, em thật sự không cần phải dùng chiêu trò như , chỉ cần em chịu nhận sai…”
Tôi giơ tay, tặng ta một cái tát thẳng mặt.
Hôm nay tôi không còn gì phải che giấu, đôi giày cao gót bảy phân tôi mang cũng rất đúng lúc phát huy tác dụng.
“Nếu không vì ba năm cảm, tưởng tôi sẽ đứng đây nghe nhảm sao?”
“Không biết ăn thì im miệng cho tôi.”
“Còn nữa, tôi đã có vị hôn phu rồi.”
7
Thấy tôi ra tay, mọi người xung quanh đều sững sờ, đặc biệt là Kiều Kiều, còn hét to lên một tiếng.
“Đánh hay lắm!”
Cô ấy là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình tôi Tần Chiêu Xuyên đến mức đau lòng chết đi sống lại.
Giờ tôi tỉnh ngộ rồi, người vui mừng nhất chính là Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, mình đi thôi.”
Nhưng Tần Chiêu Xuyên vẫn không chịu buông, mặt còn hằn nguyên năm dấu tay mà vẫn đuổi theo.
“Á Linh, em nhất định phải tuyệt đến sao?”
“Lệ Cẩn Ngôn đã có vị hôn thê! Em không với tới đâu!”
Câu này nghe thật thú vị.
“Tôi không xứng với ấy, lại xứng vợ à? Ý là đúng không?”
Tôi giơ chân đá mạnh vào đầu gối ta, cuối cùng cũng thoát khỏi.
Anh ta đau đến mức khuỵu xuống, tôi đứng trên cao xuống, giọng lạnh tanh.
“Tần Chiêu Xuyên, tôi không phải đồ ngốc.”
“Quản chặt người phụ nữ của đi. Nếu còn dám đến quấy rầy tôi, lần sau không chỉ là một cái tát hay một cái hợp đồng quảng cáo đâu, hiểu chưa?”
Kiều Kiều bên cạnh lặng lẽ giơ ngón tay cái với tôi.
Từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu ấy thấy tôi mạnh mẽ như .
Nhưng không ngờ, đời lại đúng là “oan gia ngõ hẹp”.
Tối hôm đó, chúng tôi lại cờ gặp nhau tại trường đua xe.
“Trên mạng đang lan truyền tin vui giữa và Tổng Giám đốc Tần, có thật không?”
“Nếu kết hôn với Tổng Giám đốc Tần, có ý định rút lui khỏi làng giải trí để chuyên tâm vợ không?”
“Xin hỏi, cuộc hôn nhân này có phải là kết quả của một cuộc liên hôn gia tộc không?”
Giang Di Như và Tần Chiêu Xuyên bị đám phóng viên vây chặt, dù toàn là những câu hỏi cá nhân, cả hai vẫn nở nụ tự nhiên, chẳng tỏ ra khó chịu chút nào.
“Những chuyện này, thời gian sẽ trả lời tất cả.”
Vẫn cái kiểu trả lời mơ hồ quen thuộc.
“Như Như! Nói thêm vài câu nữa đi!”
Phóng viên cố chen vào, Tần Chiêu Xuyên lập tức bế bổng ta lên như công chúa, chắn hết tầm của mọi người.
Tiếng reo hò vang lên, ánh đèn flash chớp nháy rực rỡ như ban ngày.
Kiều Kiều bĩu môi: “Đúng là ngôi sao nổi tiếng vạn người ý.”
Không biết từ lúc nào Tần Chiêu Xuyên đã đứng sau lưng tôi, nghe lại tưởng Kiều Kiều đang tỏ ra ngưỡng mộ, liền lên tiếng vẽ tiếp chiếc bánh viển vông.
“Á Linh, chỉ cần em chịu bỏ qua tất cả, chúng ta quay lại với nhau, sau này em cũng sẽ tôi ôm trong lòng như , truyền thông vây quanh, không còn là người vô danh nữa.”
Nghe đến đây, ánh mắt tôi ta đã hoàn toàn thay đổi: “Được – một kẻ tai tiếng như – ôm trong lòng là điều đáng tự hào lắm sao?”
Nếu tôi sớm biết ta là tam thiếu gia nhà họ Tần, tôi tuyệt đối đã không dính vào.
Ai mà không biết hồi cấp ba, Tần tam thiếu khét tiếng trăng hoa, chỉ khi bị đưa về nhà chính mới chịu thu lại tính nết.
“Tần Chiêu Xuyên, tôi đã rồi, tôi không cần.”
“Vả lại, có quên không, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi lùi lại một bước thật rõ ràng, “Vậy nên, ơn giữ khoảng cách!”
“Á Linh… sao em lại cứng đầu như ?”
Tần Chiêu Xuyên hoang mang đến mức muốn vò nát tóc mình.
“Anh em, em không hiểu sao?”
“Anh thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới cho chúng ta, ngay cả khăn voan cưới cũng là tự tay thiết kế.”
Anh ta luống cuống lục tìm ảnh trong điện thoại, “Em xem đi!”
“Tất cả đều theo sở thích của em, không lừa em đâu!”
“Tại sao chỉ vì vài chuyện đồn đại vô căn cứ mà em lại nghi ngờ ? Anh và Như Như thực sự không có gì cả, người chỉ có em, mãi mãi cũng chỉ là em.”
“Nếu em muốn, hứa từ giờ không qua lại với ấy nữa, không?”
Nghe xong câu này, tôi thoáng ngạc nhiên.
Anh ta thật sự dám đưa ra lời hứa như ?
Thấy tôi không trả lời, ta lại tiến tới gần thêm chút nữa.
“Tha thứ cho đi, không?”
“Từ nay, chỉ có và em, chúng ta sống hạnh phúc bên nhau.”
Cảm giác của tôi còn chưa kéo dài năm giây, đã bị vết son trên áo thun trắng bên trong chiếc áo khoác của ta kéo tôi trở về thực tại.
Đừng ngốc nữa.
Cảnh tượng trên núi Bắc Sơn hôm trước còn chưa đủ để tỉnh ra sao?
Hơn nữa, đúng vào thời điểm này, tin nóng về ta và Giang Di Như đã leo lên top 1 tìm kiếm.
Không ai đính chính, màn hình toàn là lời chúc phúc.
“Tần Chiêu Xuyên, tôi từng rồi, một mối quan hệ nếu có thể chia sẻ cho người khác thì nó đã không còn nguyên vẹn nữa.”
“Anh dám đính chính không? Nói cho tất cả mọi người biết, không hề có quan hệ gì với ta.”
Anh ta do dự.
Tần Chiêu Xuyên thậm chí không dám thẳng vào mắt tôi.
“Hừ.”
Tôi bật nhẹ, không biết là đang chế giễu ta, hay đang nhạo chính bản thân mình.
Vừa rồi tôi còn nghĩ ta sẽ chịu đính chính, ít nhất như tôi cũng có thể tự an ủi rằng người mình từng không hoàn toàn tệ bạc.
Rõ ràng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Tần Chiêu Xuyên cố gắng vớt vát.
“Á Linh, có thể cho em danh phận, chúng ta kết hôn nhé? Kết hôn không!”
“Được ghi tên vào hộ khẩu nhà họ Tần là ân huệ gì to tát lắm à?”
Tôi thu lại vẻ giận dữ, xoay người muốn quay lại đường đua.
“Tránh ra.”
8
Đã đến đây rồi thì phải xả stress một trận cho ra trò, huống hồ hôm nay lại đụng phải loại người khiến tâm trạng tụt đáy như thế, càng phải đua cho hả giận.
“Lâu lắm rồi không cầm vô lăng, chắc vẫn ổn chứ?”
Tôi nhạt: “Với cái sân này à? Anh cũng coi thường tôi quá rồi.”
Trước đây ở nước ngoài, tôi cùng nhóm Lệ Cẩn Ngôn chơi đua xe toàn những địa hình cực kỳ nguy hiểm, tôi vẫn giành hạng nhất như thường.
“Cô do dự , chẳng lẽ là vì không có xe tốt để chọn?”
Giang Di Như vỗ tay một cái, lập tức có người tiến lại.
“Đem toàn bộ xe mở quyền điều khiển cho Kim lựa chọn.”
Nhìn bộ dạng phô trương như trúng số độc đắc của ta, tôi suýt bật thành tiếng.
Người trong giới không ai là kẻ ngốc, vụ ta mất hợp đồng đại diện, bề ngoài là do Kiều Kiều ra mặt, ai kỹ cũng biết có dính dáng đến nhà họ Kim.
Mọi người đều là người trong nghề, gió chiều nào theo chiều đó là chuyện thường, chưa đầy một giờ sau đã có hàng loạt thương hiệu tuyên bố tạm dừng hợp tác với Giang Di Như.
Ngay cả Tần Chiêu Xuyên dốc tiền đầu tư cứu vãn cũng chẳng ăn thua, cổ phiếu nhà họ Tần còn bị ảnh hưởng theo.
Thế nên ta mới gấp gáp tìm truyền thông tạo nhiệt cho chuyện cảm.
Dù , lúc thấy tôi, ta vẫn giữ cái thái độ cứng đầu không chịu nhún nhường.
“Giang Di Như, tôi ngu mà còn cố thở. Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mấy bên cạnh cũng khuyên ta rút lui, hôm nay Giang Di Như cứ như muốn chiến đến cùng.
“Được, tôi mở hết quyền chọn xe cho rồi, thì trả tiền mà lái đi.”
Cô ta hả hê, rõ ràng chỉ muốn xem tôi mất mặt.
Không ngờ lúc đó, họ của tôi — người đang ở nước ngoài — lại đột nhiên xuất hiện.
“Có trai ở đây, sao có chuyện để Á Linh bỏ tiền túi ra chứ.”
Bạn thấy sao?