Khi Tình Yêu Chỉ [...] – Chương 1

Để có thể tặng trai một món quà ra hồn vào ngày kỷ niệm, tôi đã chọn đi thêm vào dịp Giáng Sinh.

Chỉ cần mặc bộ đồ tuần lộc phục vụ du khách trên núi Bắc Sơn, một giờ 80 tệ.

Trên đỉnh núi âm mười lăm độ, bụng đói meo, tôi chỉ có thể ôm túi nước nóng trong bộ đồ thú bông để xua tan cái lạnh và cơn đói.

Cuối cùng cũng sắp tan ca về nhà, thì nữ minh tinh nổi tiếng Giang Di Như lại xuất hiện, tay trong tay với trai của tôi — người đáng lẽ đang đi thêm — Tần Chiêu Xuyên.

Hai người họ ôm ấp âu yếm giữa trời tuyết rơi lất phất.

Mãi đến lúc đó tôi mới biết, người trai đã khiến tôi sống khổ ba năm trời, thực chất lại là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tần!

Đã , tôi cũng chẳng muốn tiếp tục giả vờ nữa.

Tôi gọi điện cho mẹ ruột — người giàu nhất thành phố Bắc Thành — để nhận lỗi.

“Mẹ à, là mắt con bị mù rồi.”

1

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vui mừng đến không khép miệng .

“Con sớm nên nghĩ thông rồi, thằng họ Tần đó vừa keo kiệt vừa nghèo rớt mồng tơi, chẳng xứng với Linh Linh nhà mình chút nào. Đợi mẹ và ba con về nước, sẽ đến đón con ngay!”

Nghe mẹ những lời đầy thương quen thuộc, nước mắt tôi cứ thế trào ra.

Tôi là con duy nhất của đại gia giàu nhất Bắc Thành, tài sản đếm không xuể, mà vì Tần Chiêu Xuyên, tôi chấp nhận từ bỏ cuộc sống hào môn để cùng ta chịu khổ.

Nhưng không ngờ, Tần Chiêu Xuyên lại chính là thiếu gia nhà họ Tần!

Nhìn tôi ba năm qua ngày càng tiều tụy, suốt ngày chạy vạy mưu sinh, ta vẫn nhẫn tâm giấu giếm sự thật này.

Chẳng lẽ tôi – Kim Á Linh – lại đáng thương đến thế sao?

Ban đầu tôi định đợi đóng tiền cọc căn nhà năm nay, ổn định cuộc sống ở Bắc Thành rồi mới dẫn ta về ra mắt bố mẹ.

Giờ thì xem ra, cũng chẳng cần nữa.

Một thiếu gia nhà họ Tần thôi, nhà họ Kim chúng tôi còn chẳng thèm để mắt.

“Tiểu Kim, còn đứng ngẩn ra đó gì? Mau mang ly sữa đậu nành này cho khách ấm bụng đi!”

Quản lý thúc giục rồi nhét ly sữa đậu nành do chính tay tôi pha chế vào tay tôi.

Trước đây tôi là tiểu thư con nhà giàu, mười ngón tay chẳng dính nước lã, mà từ khi chọn ở bên ta, bố mẹ giận quá cắt hết mọi viện trợ tài chính.

Để nuôi Tần Chiêu Xuyên – người nhỏ hơn tôi hai tuổi – ăn học đại học, tôi từng phải bày cả sạp hàng ngoài đường. Món sữa đậu nành thủ công này cũng nhờ mà trở thành mặt hàng bán chạy nhất mùa đông ở Bắc Sơn.

Tần Chiêu Xuyên và Giang Di Như lúc này đã ngồi cạnh nhau sau màn “diễn cảnh nóng”.

Anh ta nhận lấy ly sữa đậu nành, theo phản xạ rút ra mấy tờ tiền đỏ đưa tôi như kiểu “tiền boa”.

Tôi liếc qua tám tờ.

Đó là số tiền ta phải đi thêm ba ngày ở công ty lập trình mới kiếm .

Chúng tôi bình thường ăn một bữa buffet trăm tệ cũng phải đắn đo suy tính cả hai ngày, mà khoác lên cái mác thiếu gia, Tần Chiêu Xuyên lại chẳng tiếc tiền tiêu xài.

Không biết lúc ta vung tiền nơi tôi không thấy, có từng nghĩ đến việc tôi vẫn còn phải chịu đói rét vì 80 tệ tiền công một giờ không?

“Ly sữa này thơm béo thật đấy, hương vị y hệt mấy lần trước mang cho em.”

Nghe Giang Di Như , Tần Chiêu Xuyên hơi mím môi, cả người cứng đờ trông thấy rõ.

Tôi biết, ta đã nhận ra tay nghề của tôi.

Một giây, hai giây… tôi thấy Tần Chiêu Xuyên quay đầu, ánh mắt chạm thẳng vào tôi trong bộ đồ thú bông.

Không biết có phải thần giao cách cảm không, ta bỗng bước tới gần tôi.

Nhưng tôi lại không còn chút dũng khí nào để đối mặt với ta nữa.

Tôi xoay người bỏ chạy về phòng nghỉ nhân viên, Tần Chiêu Xuyên lập tức đuổi theo, điên cuồng đập cửa kính.

“Á Linh, em nghe giải thích!”

“Giang Di Như đang quay phim, chỉ phối hợp diễn xuất với ấy thôi!”

Phối hợp diễn xuất cần phải môi lưỡi quấn lấy nhau sao?

Bàn tay ta còn thò vào áo trong của ta, xoa bóp vòng một nữa kìa!

Còn cần giải thích gì nữa? Tôi đâu có ngu!

Nhưng là ta ngoại , tôi cũng không muốn co đầu rụt cổ trốn tránh.

Tôi mở toang cánh cửa, mắt đỏ hoe: “Anh không phải đang nhận việc ở công ty, đi thêm sao? Không phải tối nay bận lắm à? Không phải đơn hàng này đủ để trả tiền nhà, để em khỏi phải ca đêm nữa sao?”

“Tần, thiếu, gia.”

“Ngài giàu sang phú quý như , định lừa tôi thêm bao lâu nữa đây?”

Tần Chiêu Xuyên rụt rè đưa tay muốn nắm lấy tay tôi, từng ngón tay cũng đang run rẩy.

“Không phải đâu… Á Linh, không phải như em nghĩ đâu.”

Tôi cũng muốn xem thử ta sẽ bịa chuyện thế nào để che đậy.

Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng không nỡ để tôi nghe những lời dối trá đó, chẳng thèm cho ta cơ hội.

“Tổng giám đốc Tần, điện thoại từ mẹ ngài.”

Anh ta giật lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống bàn: “Cút đi!”

Tôi khẽ bật đầy mỉa mai — hôm nay không chỉ bị bóc trần chuyện bị lừa, còn trực tiếp chứng kiến cả cảnh bị phản bội.

“Nhìn tôi thảm thế này đứng trước mặt , vui lắm nhỉ? Có một ngu ngốc như tôi, hết lòng, bị lừa suốt ba năm trời. Tần Chiêu Xuyên, còn thấy có lương tâm không?”

Tôi bất lực rơi nước mắt, cởi bộ đồ tuần lộc ra định rời đi, lại bị Tần Chiêu Xuyên ôm chặt lấy.

Tôi phản xạ, giơ tay tát thẳng vào mặt ta một cái.

Giữa ánh của bao người, Tần Chiêu Xuyên bị mất mặt, giọng cũng trở nên nặng nề hơn.

“Đúng, giấu em là lỗi của . Nhưng em thì chưa từng lừa dối sao?”

“Tại sao em lại đặc cách vào ở công ty con của Tập đoàn Kim Thạch, chẳng lẽ không nên giải thích với sao?”

Bởi vì giám đốc của Kim Thạch là thân chí cốt của tôi.

Hơn nữa, trình độ học vấn và năng lực của tôi, vào phó tổng cũng dư sức, chỉ là tôi không muốn tổn thương lòng tự trọng của một người như , nên mới chọn một nhân viên bình thường.

Không ngờ đến nước này rồi, ta còn quay ngược lại đổ lỗi cho tôi.

Tôi lau nước mắt, : “Tôi với , không thẹn với lòng mình!”

Trước đây tôi từng thật với Tần Chiêu Xuyên về thân phận của mình, ta chẳng những không tin, còn cợt bảo tôi nghèo quá hóa rồ, lấy chuyện con nhà họ Kim ra để giỡn.

Giờ nghĩ lại, hóa ra trong thâm tâm ta luôn xem thường tôi.

“Tần Chiêu Xuyên, nghĩ tôi – Kim Á Linh – không xứng với sao?”

2

Bỏ qua chuyện xuất thân, dù là học vấn hay năng lực, tôi cũng không thua kém ta.

Tôi còn có can đảm đi cùng cả đời chịu khổ, lại lựa chọn lừa dối tôi? Đây là thú vui của kẻ giàu có sao?

Ngồi lên chiếc xe sang của ta, ghế sau toàn túi xách hàng hiệu, mẫu mới nhất mùa này — ban ngày đóng vai trai nghèo của tôi, đến đêm lại hóa thành thiếu gia ăn chơi hưởng lạc.

Còn nhớ ba ngày trước, đêm tuyết rơi, chiếc xe điện của chúng tôi kẹt cứng trên mặt băng, tôi lạnh đến mức hai chân tê cóng không còn cảm giác.

Thế còn ta thì sao?

Tờ hóa đơn cho thấy đêm đó — cái đêm mà ta đi nhờ người quen tìm bác sĩ giúp tôi — lại chính là lúc ta cùng Giang Di Như tiêu tiền như nước trong một tòa cao ốc sang trọng.

Tôi vô thức chạm vào bắp chân vẫn còn đau nhói vì lạnh, sống mũi cay cay.

Chỉ cần ta có chút xót thương tôi thôi… chỉ một chút cũng .

“Chiêu Xuyên, đây chính là nhỏ mà nuôi bên ngoài sao?”

Giang Di Như trang điểm kỹ càng, vừa bước lên xe đã tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.

Tôi ghét cái cách ta — như thể tôi là kẻ chen chân vào mối quan hệ của ta.

“Nào, lau mặt đi. Nhìn mặt em đỏ cả lên, bong tróc cả da rồi, thật khiến người ta xót xa.”

Cô ta đưa tôi khăn ấm, đôi tay móng tinh xảo, ánh kim lấp lánh từ những viên đá quý khiến người ta khó mà rời mắt.

Bàn tay trắng mịn, mượt mà — vừa là biết nuông chiều từ bé.

Còn tôi thì sao? Ba năm sống cơ cực đã khiến tôi chẳng còn tư cách chăm sóc nhan sắc, tay thô ráp, mặt mũi nhợt nhạt đến chẳng ra dáng tiểu thư.

Tôi với họ, dường như không thuộc cùng một thế giới.

“Không cần giả vờ tốt bụng.”

Tần Chiêu Xuyên thấy , lập tức đứng ra bênh vực ta.

“Á Linh, em không thể thay đổi tính cách chút sao? Anh cưng chiều em, em tưởng mình thật sự là tiểu thư chắc? Thật là vô lễ.”

“Không sao đâu Chiêu Xuyên, em lại thấy Á Linh tính cách thẳng thắn như cũng rất đáng mà, đừng giận.”

Tôi từ nhỏ đã bố mẹ cưng chiều như công chúa, đi du học còn em họ ở nước ngoài nuông chiều hết mực.

Khi còn tôi, cho dù tôi có đập nát cả bàn việc của ta, ta vẫn khen tôi đáng , thật thà.

Khi đã không còn , chỉ cần tôi đáp lại một câu với “người trong lòng” của ta, tôi liền trở thành người vô lễ, xấc xược.

Nhưng tôi vốn dĩ là đại tiểu thư — tại sao lại phải chịu đựng sự khinh thường từ họ?

Trên suốt quãng đường, tôi không thêm lời nào, chỉ im lặng nghe họ trò chuyện về mấy chuyện thú vị của giới thượng lưu.

Những cái tên họ nhắc tới, tôi đều quen biết, mà lại chẳng thể chen một câu.

Từ khi ở bên Tần Chiêu Xuyên, tôi đã quyết tâm buông bỏ sự hào nhoáng của thế giới đó.

Không ngờ, người ngu ngốc chỉ có mình tôi.

Về đến căn hộ vỏn vẹn bốn mươi mét vuông, Tần Chiêu Xuyên mặc bộ vest hàng hiệu ngả người xuống ghế sofa, thế nào cũng thấy chướng mắt.

“Á Linh, không có ý định giấu em, em cũng biết mà, nhà họ Tần gia sản đồ sộ, không thể để một người phụ nữ tâm địa bất chính bước vào cửa. Đây là bài kiểm tra của gia đình dành cho em.”

“Chúc mừng em, em đã vượt qua rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...