Dường như trong mắt mọi người, việc tôi lời chia tay… chỉ là một cơn giận dỗi trẻ con.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi lạ lại hiện lên.
“Cố Duyệt, rốt cuộc em đang cái gì ? Sao lại bảo chia tay là chia tay? Đừng giở trò nữa, mau quay về đi.”
Giọng bất mãn bên tai, y chang cái giọng mỉa mai tôi hôm nọ.
“Lâm Phong, tôi rất rõ rồi — chúng ta chia tay.”
“Chia tay cái gì mà chia tay! Tôi không đồng ý!”
“Tùy .”
Tôi không thêm lời nào, thẳng tay chặn số ta.
Những ngày sau đó, liên tục có số lạ gọi đến.
Tôi đều từ chối nghe.
Tôi không còn muốn nghe thêm lời nào từ gã đàn ông đó nữa.
Cho đến một tuần sau, tôi vô lướt thấy bài đăng trên mạng xã hội của người thân — Lâm Tư Tư.
Ảnh là hai bàn tay đan chặt vào nhau, trên ngón tay là cặp nhẫn kim cương lấp lánh.
Dòng chữ đi kèm: “Chỉ muốn nắm tay , không buông nữa.”
Chỉ cần một ánh , tôi đã nhận ra đó là tay Lâm Phong.
Ngón trỏ ta có một vết sẹo mờ, là do lần đầu tập nấu ăn để lại.
Ngày đó, từng :
“Vợ , đợi học nấu ăn xong, ngày nào cũng sẽ nấu món ngon cho em nhé, hehe.”
Giờ thì sao? Những món ăn đó… định nấu cho ai?
Tôi bật chua chát, tiện tay bấm một nút “thích” vào bài đăng của Tư Tư.
Ngay sau đó, ta gửi tin nhắn riêng, kèm một tấm ảnh.
Là… giấy siêu âm thai.
Chơi lớn thật đấy. Chưa cưới mà đã bầu bí rồi cơ à?
“Chúng tôi đang rất hạnh phúc. Lâm Phong một tháng nữa sẽ cưới em.
Chị thấy nhẫn của bọn em có đẹp không?
Lâm Phong em xinh hơn chị, thú vị hơn chị.
Cố Duyệt, cả đời này chị cũng chẳng bằng em đâu.”
Tôi chẳng buồn tranh cãi với màn khoe khoang đó.
Chỉ nhắn một câu “Chúc sớm mẹ tròn con vuông”, rồi chặn luôn ta.
Dù sao thì đời tôi cũng đã sang một chương hoàn toàn mới.
Không cần phải phí thời gian cho mấy kẻ nhảy nhót trò nữa.
7
Sau một thời gian nghỉ ngơi ở nhà, tôi đề nghị đến công ty thời trang của gia đình để thực tập.
Phải, trở thành nhà thiết kế thời trang là ước mơ mà tôi luôn ấp ủ từ nhỏ.
Tôi từng mơ mặc những bộ đồ do chính mình thiết kế, tự tin sải bước trước mọi người, chứ không phải là những bộ quần áo vá chằng vá đụp mà tôi từng phải mặc khi còn bé.
Thế vì cuộc sống mưu sinh, tôi đành những công việc chẳng liên quan gì đến đam mê, ngày ngày như trâu như ngựa, chỉ để lo miếng ăn qua ngày.
Giờ có cơ hội, tôi nhất định phải nắm lấy.
“Duyệt Duyệt, hay là con vào thẳng trụ sở chính đi, có ba mẹ ở đó thì chẳng ai dám bắt nạt con đâu.”
“Đúng đó con , có tụi ba mẹ ở đây, ai dám gì con chứ!”
Tôi cảm nhận thương chân thành từ cha mẹ, vẫn kiên trì xin bắt đầu từ một cửa hàng nhỏ, học hỏi từ những điều cơ bản.
Không lay chuyển tôi, họ cuối cùng cũng đồng ý, cho tôi đến thực tập tại một tiệm váy cưới.
Vừa đặt chân đến, thấy những bộ váy cưới thiết kế tỉ mỉ, tâm trạng tôi bỗng tươi sáng hẳn, cảm hứng tuôn trào.
Tôi lập tức ngồi xuống, bắt đầu phác thảo những ý tưởng trong đầu, chăm đến mức không nhận ra có người đang đứng bên cạnh.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?