Nỗi đau vì phát hiện trai phản bội cũng tạm thời bị tôi gạt sang một bên.
Máy bay vừa hạ cánh, người đầu tiên tôi thấy chính là cha và mẹ ruột của mình.
Họ vừa thấy tôi đã xác định thân phận — bởi vì chúng tôi… thật sự giống nhau quá mức.
Trở về ngôi nhà ấy, trên bàn ăn đã bày sẵn một mâm cơm thịnh soạn, đầy màu sắc và hương vị.
Ánh đèn dịu nhẹ vàng óng khiến căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Cha mẹ tôi cùng ngồi cạnh bàn ăn, nở nụ đầy thương xen chút ngượng ngùng lúng túng.
“Duyệt Duyệt à, ba mẹ cũng không rõ con thích ăn gì… nên chuẩn bị đủ món một chút, con xem thử hợp khẩu vị không.”
“Đúng đó đúng đó, con mau ăn đi, đi máy bay mệt lắm rồi ha.”
Tôi cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang muốn rơi, gắp chút đồ ăn vào bát ba mẹ trước, rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.
“Ngon lắm, con rất thích.”
Vị chua ngọt lan ra trong miệng, mà nước mắt tôi cuối cùng cũng tràn khỏi khóe mắt.
“Đây chính là cảm giác… mà tôi hằng mơ ước – cảm giác của một mái nhà.”
Tôi ăn lấy ăn để như một đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày, tận hưởng từng chút ấm áp muộn màng.
Một lúc sau, tôi cảm nhận có thứ gì mềm mềm ấm áp cọ vào chân.
Cúi đầu xuống, thì ra là một mèo tam thể dễ thương.
Tôi vốn rất thích vật lông mềm, không nhịn mà đưa tay vuốt ve nó mấy cái.
Thấy nó không né tránh, tôi liền bế hẳn nó lên đặt vào lòng mà trêu .
“Duyệt Duyệt, đây là mèo nhà mình, tên là Chiêu Tài đó. Bình thường nó không thân ai đâu, nay mới gặp con mà đã bám riết không rời, chắc nó cũng rất thích con đó.”
Mẹ tôi ngồi cạnh giới thiệu.
Tôi mèo tam thể đang ngáp một cái thật dài trong lòng mình, chẳng chút phòng bị gì, cảm thấy tim mình như sưởi ấm, không kìm cúi đầu hôn nó một cái.
“Con cũng thích Chiêu Tài nữa, em ấy đáng quá trời.”
Thấy tôi và mèo hòa hợp như , ba mẹ cuối cùng cũng yên tâm, sau bữa ăn liền dẫn tôi về phòng nghỉ ngơi.
Phòng của tôi bài trí rất tỉ mỉ, có lẽ họ đã âm thầm tìm hiểu về tôi từ trước, biết tôi thích màu vàng be nên cả căn phòng đều nhuộm một sắc vàng dịu nhẹ ấm áp.
Trên giường còn xếp sẵn mấy con thú bông đáng , trong tủ quần áo thì đầy ắp váy áo, món nào cũng tinh xảo, giá cả chắc chắn không hề rẻ.
Tôi nằm trên chiếc giường mềm mại thuộc về riêng mình, lần đầu tiên sau rất lâu cảm thấy an toàn thực sự.
Lúc này, tôi mới nhớ đến cái tên Lâm Phong suýt nữa bị tôi quên lãng.
Mở khung chat ra, vẫn trống trơn không một tin nhắn.
“Có lẽ… giờ này ta vẫn đang quấn quýt bên thân của tôi.”
Tôi bật lạnh, tay gõ hai chữ “Chia tay”, gửi đi.
Sau đó, tôi thẳng tay chặn và xóa sạch mọi phương thức liên lạc với ta.
Tôi sẽ đi về phía cuộc đời mới rực rỡ đang chờ đón mình.
6.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là mười giờ.
Một đêm không mộng mị. Có lẽ vì tìm người thân, tôi đã có giấc ngủ yên ổn nhất từ nhỏ đến giờ.
Tôi xuống lầu, bước vào phòng ăn.
Trên bàn là bữa sáng còn bốc hơi nóng.
Người giúp việc đứng bên cạnh thấy tôi thức dậy thì vội vàng tiến đến.
“Tiểu thư, xem bữa sáng có hợp khẩu vị không? Có cần món gì khác không?”
“Không cần đâu, thế này là tốt lắm rồi.”
Mũi tôi cay xè. Ngồi xuống ghế, vừa nhấp một ngụm cháo, tôi mới thật sự cảm nhận
Cuộc sống hạnh phúc này là thật.
Thật sự… mình đã có một mái nhà rồi sao?
Ăn xong, tôi mở điện thoại ra, hàng loạt tin nhắn hiện lên dày đặc.
“Cố Duyệt, cậu đang ở đâu ? Lâm Phong tìm cậu suốt cả đêm, hỏi khắp nơi rồi.”
“Cậu điên rồi à, sao lại chia tay Phong?”
“Cậu trả lời tin Lâm Phong đi, giận thì cũng nên có chừng mực thôi!”
…
Bạn thấy sao?