“Lần này là thật! Chúng ta đã bên nhau nhiều năm như , em không tin nó thì cũng phải tin chứ? Nếu một tháng nữa Tịnh Tịnh vẫn chưa trả, sẽ đưa nó ra tòa kiện!”
“Vợ à, dù sao chúng ta cũng đã có 30.000 trong tay, đủ để đặt cọc mua nhà. Ngày mai mình đi xem nhà, chốt căn mới luôn nhé!”
“Anh biết em không thoải mái khi sống cùng mẹ và em . Chúng ta nhanh chóng mua nhà rồi dọn ra ngoài, sẽ không còn va chạm với họ nữa.”
“Còn 200.000 kia cứ để em trai em giữ tạm. Ngày mai mình chốt nhà xong thì bảo nó chuyển lại, dùng tiền đặt cọc.”
Chu Hoài dịu dàng dỗ dành, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Cuối cùng, tôi đồng ý.
Ngày mai, chúng tôi sẽ cùng nhau đến khu chung cư mới để chọn nhà.
Tối đó, tôi không về nhà mà một phòng khách sạn ở bên ngoài.
Không ngờ sáng hôm sau, khi Chu Hoài đến đón tôi, trên xe lại có cả mẹ chồng và em chồng.
Anh ta lập tức ghé sát tai tôi, hạ giọng giải thích: “Mẹ và em đi cùng để giúp mình chọn nhà, đưa ra chút ý kiến. Em nể mặt , đừng giận nhé.”
Tôi chẳng buồn để tâm, chỉ phẩy tay rồi cúi đầu lướt điện thoại.
Đến trung tâm bán nhà, họ quả nhiên không ngừng góp ý, đúng hơn là bắt đầu bắt bẻ.
Chu Đình hết chê “thiết kế không hợp lý”, đòi phải có “ban công trong phòng ngủ”, lại chê “diện tích phòng ăn quá nhỏ, mời khách đến thì ngồi không đủ.”
Mẹ chồng cũng góp phần phụ họa: “Tầng thấp quá thì không phơi chăn , tầng cao quá xuống lại chóng mặt.”
“Tốt nhất nên mua căn ở tầng trung, có thêm sân thượng, rảnh rỗi trồng hành tỏi để tiết kiệm tiền chợ.”
Tôi lén đảo mắt khinh bỉ.
Định tiết kiệm tiền chợ mà quên mất tiền nhà không phải bà ta bỏ ra à?
Hơn nữa, có chung cư nào thiết kế sân thượng ở tầng giữa không?
Nếu muốn , sao không tự đi thiết kế nhà mà ở?
Nhân viên bán hàng gượng, cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp, rồi lịch sự giới thiệu một căn hộ rộng hơn.
Diện tích hơn 140m², bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai ban công.
Ban công phòng khách còn rộng gấp đôi ban công phòng ngủ.
Tầng lầu cũng lý tưởng – tòa nhà chỉ có 11 tầng, đây lại là căn ở tầng trung.
Gần như đáp ứng mọi cầu khắt khe vừa rồi.
Quả nhiên, vừa thấy bản thiết kế và bước vào căn hộ mẫu, ánh mắt Chu Đình sáng rỡ.
Cô ta ôm lấy cánh tay Chu Hoài, nũng nịu: “Anh, mua căn này đi!”
Mẹ chồng cũng tít mắt, miệng sắp ngoác đến tận mang tai: “Vậy chốt căn bên trái tầng sáu nhé! Con trai, đặt cọc đi!”
Hai người lập tức bàn bạc xem nên trang trí nhà thế nào cho đẹp.
Từ “ghế sofa phải chọn kiểu gì”, đến “tủ lạnh phải mua loại cửa đôi màu trắng tinh.”
Tôi đứng bên cạnh mà buồn .
Hai người này đúng là giỏi nằm mơ giữa ban ngày.
Họ quên mất, số tiền chúng tôi có trong tay không đủ để mua căn hộ lớn như .
Chu Hoài bắt đầu lộ vẻ khó xử, ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
Lại muốn tôi kẻ xấu sao?
Trước giờ ta vẫn , chuyện gì không muốn thẳng thì toàn đẩy tôi ra hộ.
Lúc mới về dâu, tôi không biết điều, coi họ như mẹ ruột, em ruột, chuyện gì cũng thẳng thắn chia sẻ.
Em chồng hay đi chơi với bè đến nửa đêm mới về, Chu Hoài lo lắng em về khuya nguy hiểm.
Anh ta bảo tôi khuyên nhủ ấy, rằng “Hai chị em là phụ nữ dễ chuyện hơn, là đàn ông không tiện xen vào. Em khuyên thì chắc chắn nó sẽ nghe.”
Còn mẹ chồng thì thích mở video trên điện thoại với âm lượng to hết cỡ, Chu Hoài cũng thấy ồn ào, lại đẩy tôi ra nhắc nhở bà.
Kết quả?
Vừa xong, cả nhà lập tức xúm vào công kích tôi.
Họ tôi khinh thường em chồng, không tôn trọng người lớn.
Chu Hoài thì chỉ biết mua quà dỗ dành, bảo tôi “đừng chấp họ gì.”
Còn tôi?
Tôi vẫn nhớ như in những chuyện đó.
Còn ta, chắc đã quên sạch.
Tôi mặc kệ, giả vờ không nghe thấy, lơ đi như không liên quan.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, ta lại đẩy tôi vào thế khó.
“Mẹ à, ý của Phi Phi là mua căn khoảng hơn 80m² là rồi.”
Chu Đình lập tức buông một câu sắc bén: “Đây là nhà tôi mua, chị có tư cách gì mà chỉ trỏ?”
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Hôm nay chẳng phải tôi và Chu Hoài đi mua nhà sao?
Sao tự dưng lại thành mua nhà cho em chồng?
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm, giọng lạnh băng: “Câu đó của em là có ý gì?”
Mẹ chồng tôi, vẻ mặt đầy đắc ý: “Con trai tôi mua nhà cho mẹ ruột và em , còn giả vờ không hiểu à?”
Chu Hoài cứng đờ, vội vàng kéo mẹ chồng, liên tục nháy mắt ra hiệu.
Nhưng ta không cản nổi cái miệng không biết giữ kẽ của em mình.
Chu Đình nhướng mày, thản nhiên : “Chị dâu, thẳng cho chị biết, hôm qua trai tôi đã hứa với tôi rồi, hôm nay sẽ mua nhà cho tôi!”
“Chẳng phải đây chính là điều chị muốn nhất sao? Đuổi tôi và mẹ tôi ra khỏi nhà, để chị sống riêng với tôi. Giờ chị còn bất mãn gì nữa?”
Tôi lạnh.
Bây giờ phụ nữ độc lập ai mà chẳng có nhà riêng?
Lấy chồng rồi mà có nhà trong tay thì mới có tự tin, mới có đường lui.
Cô ta tôi đầy đắc ý, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Tôi không muốn sau này lấy chồng rồi còn phải chen chúc với người xa lạ trong một căn nhà, cãi nhau với chồng lại bị đuổi đi không nơi nương tựa. Nhà cửa đáng tin hơn đàn ông nhiều!”
Tôi gật đầu, nhạt: “Nghe cũng hợp lý đấy. Nhưng mà, sao em không tự bỏ tiền ra mua nhà?”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người mặt dày như em đấy! Cái tư tưởng ‘phụ nữ độc lập’ của em là xây dựng trên tiền của vợ chồng tôi à?”
“Còn nữa, trai em thích đại gia là chuyện của ta, tôi không có đồng ý đâu nhé!”
Chắc là tôi trúng tim đen, Chu Đình tức điên lên.
“Tôi tiêu tiền của trai tôi thì liên quan gì đến chị? Anh tôi mới là chủ nhà, chuyện này chị không có quyền quyết định!”
Lúc này, mẹ chồng cũng bước ra từ sau lưng Chu Hoài, chỉ tay vào mặt tôi, gào lên:
“Cô không đồng ý cũng phải đồng ý! Cô ăn của con trai tôi, tiêu tiền của con trai tôi, bây giờ còn dám chửi con tôi! Tôi nhịn đủ lâu rồi, cho biết!”
Nói xong, bà lao đến định cào mặt tôi.
Tôi nhanh chân lùi lại, bà ta mất đà ngã sóng soài xuống đất như một con cóc giận dữ.
Chưa kịp đứng dậy, bà ta đã ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa gào:
“Bà con ơi, con dâu tôi đánh tôi này! Đúng là đồ mất dạy, không có chút lương tâm nào!”
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút đám đông tò mò đến xem náo nhiệt.
Tôi lạnh, vươn tay kéo thẳng Chu Hoài ra khỏi đám đông, buộc ta đối diện với tôi.
“Chu Hoài, rõ ràng đi, hôm nay định mua nhà cho ai?”
Mẹ chồng lập tức lối: “Đây chính là vợ ngoan ngoãn mà con cưới về đấy! Không thèm để mắt đến mẹ chồng và em chồng một chút nào!”
Chu Đình cũng lập tức nhảy vào nạn nhân: “Anh, chị ấy mắng em như thế mà không quản sao?”
Tôi tức đến run người:
“Hai năm trước mượn tiền còn chưa trả một xu, giờ lại muốn vơ vét cả một căn nhà? Em là ma cà rồng à? Chỉ biết hút máu trai và chị dâu?”
Sắc mặt Chu Hoài đỏ bừng, đột nhiên hét lên với tôi:
“Cô im đi cho tôi!”
Tôi sững sờ.
Không khí ngột ngạt đến mức khó thở.
Ba khuôn mặt xấu xí trước mặt khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Có lẽ Chu Hoài cũng nhận ra mình mất kiểm soát, giọng điệu có chút hạ xuống:
“Em bớt vài câu không? Dù sao họ cũng là mẹ và em , em không thể nhường họ một chút à?”
Những ánh mắt xung quanh càng lúc càng đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi cảm thấy đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời mình.
Không do dự, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
“Đồ vô dụng! Chỉ biết trút giận lên tôi? Nghe cho rõ đây, nhà không mua nữa! Tiền cũng phải trả lại đầy đủ!”
“Ly hôn! Trước đây tôi không vội, bây giờ tôi không chờ thêm một phút nào nữa!
“Ngày mai, nếu tôi không nhận đủ tiền, thì em cứ chuẩn bị tinh thần nhận đơn kiện đi!”
Nói xong, tôi xách túi quay người bỏ đi.
Phía sau, mẹ chồng và em chồng tức đến phát điên, bị bảo vệ kịp thời chặn lại.
“Mày quay lại đây, con tiện nhân! Mày lấy quyền gì mà cầm thẻ ngân hàng đi hả?!”
“Anh, nghe thử xem! Cái thứ đàn bà này ra lời nào giống con người không?!”
Vừa ra khỏi trung tâm bán nhà không lâu, tôi nhận một tin nhắn từ nhân viên tư vấn.
“Chị ơi, em nghĩ chị nên biết sự thật.”
Kèm theo đó là một đoạn video.
Tôi mở ra xem.
Trong video, đám đông hóng chuyện đã giải tán, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Bạn thấy sao?