Khi Tiền Đánh Thức [...] – Chương 1

Em chồng vay vợ chồng tôi 100.000 tệ.

Đến lúc trả, ta chỉ đưa lại 30.000.

Mặt dày tuyên bố: “Em mượn là mượn tài sản chung của vợ chồng chị. Một nửa là của trai em, mà ấy không đòi, em chỉ cần trả phần của chị thôi!”

Tôi tức đến bật , quay sang hỏi chồng: “Ý cũng à?”

Anh ấy ấp úng, không dám tôi: “Đều là người nhà cả, sao phải tính toán chi li gì…”

Được lắm!

Tôi vung tay chuyển ngay 200.000 tệ cho em trai mình.

Cả nhà chồng lập tức ngồi không yên!

Kết hôn với Chu Hoài ba năm, chúng tôi quyết định mua thêm một căn nhà.

Căn hộ hiện tại chưa đến 60 mét vuông.

Ban đầu, hai vợ chồng sống cũng , không ngờ em chồng sau khi tốt nghiệp lại dọn vào ở cùng.

Chưa bao lâu, mẹ chồng cũng tay xách nách mang đến.

Bà còn hùng hồn: “Mẹ đến để chăm sóc hai đứa!”

Kết quả?

Chẳng giúp việc gì, chỉ chờ chúng tôi đi về phục vụ bà.

Hỏi thì chỉ nhận lại mấy câu: “Mẹ không biết, mẹ không hiểu, mẹ không .”

Quan trọng hơn, bà còn liên tục giục tôi sinh con.

Tôi viện cớ nhà chật không đủ chỗ ở, kiên quyết từ chối.

Có lẽ vì tôi không chịu nhượng bộ, cộng thêm mấy năm nay quan hệ giữa tôi và nhà chồng không tốt đẹp gì, chồng tôi cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.

Không muốn kẹt giữa hai bên, cuối cùng nghe theo tôi, đồng ý mua nhà mới để dọn ra ngoài.

Mua nhà đồng nghĩa với việc em chồng phải trả lại số tiền 100.000 tệ đã vay hai năm trước.

Tôi không ra mặt, giao việc này cho chồng xử lý.

Không ngờ, chỉ vài phút sau, ấy quay lại, vỗ ngực đảm bảo: “Mai nó trả!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, tôi đang thong thả ăn cháo thì em chồng, Chu Đình, bỗng hùng hổ lao ra từ phòng ngủ.

Trên tay cầm xấp tiền mặt, ta quăng mạnh xuống bàn trước mặt tôi.

Giọng đầy châm chọc: “Này! Trả chị đấy! Chẳng phải chỉ có mấy vạn thôi sao? Ngày nào cũng bám theo đòi, phiền chết đi !”

Cơn giận trong lòng tôi bùng lên, vẫn cố nén lại.

Từ lúc em chồng vay tiền đến giờ, tôi chưa từng giục ta trả lại một lần.

Mà dù có giục, đó cũng là quyền của người cho vay.

Ấy mà người nợ tiền lại như mình là ông chủ lớn.

Hơn nữa, đống tiền lẻ tẻ trên bàn này rõ ràng còn lâu mới đủ 100.000!

Ba xấp, chỉ có 30.000?

Tôi lạnh giọng hỏi: “Chỗ này không đủ 100.000 đâu nhỉ?”

Em chồng vênh mặt, thản nhiên đáp: “Em vay là vay tài sản chung của vợ chồng chị. Một nửa là của trai em, mà ấy không đòi, nên em chỉ cần trả phần của chị thôi!”

Tôi tức đến bật : “Một nửa của 100.000 chẳng phải là 50.000 sao? Hai mươi ngàn còn lại em nuốt luôn à?”

Cô ta bĩu môi: “Anh em lương cao hơn chị, tài sản chung đương nhiên cũng nhiều hơn chị! Ba mươi ngàn là đã nể mặt lắm rồi, chị đừng có đà lấn tới!

“Có bà chị dâu nào mà keo kiệt như chị không? Suốt ngày chỉ biết tiền!”

Lời của ta khiến máu trong người tôi sôi sục.

Tôi quay sang Chu Hoài, người đang im lặng cúi đầu ăn sáng.

“Anh cũng nghĩ à?”

Anh ta ấp úng, không dám tôi: “Đều là người một nhà, cần gì tính toán chi li…”

Đúng lúc này, mẹ chồng từ phòng ngủ bước ra, vừa ngáp vừa lườm:

“Sáng sớm mà ồn ào cái gì ? Mau cầm lấy ba mươi ngàn kia đi, đừng có đòi thêm nữa! Con chị dâu mà không thể giúp em chồng chút tiền sao? Từ ngày con về nhà này đến giờ đã tặng nó cái gì chưa?”

“Hai đứa là chị em ruột, sau này còn phải nương tựa nhau, đừng vì mấy đồng bạc mà mất hòa khí! Chẳng lẽ tiền quan trọng hơn thân à?”

“Hơn nữa, phần lớn số tiền này là do con trai mẹ kiếm , nó muốn cho ai thì cho!”

Chu Hoài cũng vòng tay ôm vai tôi, dịu giọng khuyên nhủ: “Em à, chỉ có một đứa em thôi. Nó vẫn luôn coi em như chị ruột mà.”

Tôi lạnh.

Tôi hiểu rồi.

Hóa ra đây là vở kịch họ đã bàn bạc từ hôm qua.

Lúc vay tiền, tôi vốn dĩ không muốn cho.

Em chồng thì ra sức thuyết giảng về việc phụ nữ hiện đại phải độc lập, muốn khởi nghiệp tự xây dựng sự nghiệp riêng.

Chồng tôi suốt ngày bám theo năn nỉ, còn mua cả dây chuyền vàng để dỗ tôi, cuối cùng còn đứng trước mặt tôi cam đoan chắc nịch rằng “Nhất định trả trong một năm!”

Em chồng cũng hùng hồn viết giấy vay nợ, tôi mới miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả, kéo dài hơn hai năm, giờ thì cả nhà hợp sức lại để quỵt nợ.

Tôi vào ánh mắt cầu hòa của chồng, trong lòng đã có quyết định.

Ai mà chẳng có chị em chứ?

Tôi lập tức gạt cánh tay của Chu Hoài ra, rút điện thoại ra trước mặt họ và chuyển ngay 200.000 tệ cho em trai mình.

Tôi nở một nụ giả tạo, thẳng vào họ: “Ừm, chồng à, đúng. Người thân với nhau, chuyện tiền bạc chỉ tổn thương cảm.”

Trong khi ba người kia còn đang sững sờ, tôi tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Làm chị mà quên không giúp đỡ em trai thì đúng là quá đáng rồi! Đã chi tiền cho em , thì cũng phải công bằng với em trai tôi chứ! Nó đang cần 200.000 để mua nhà, tôi vừa chuyển cho nó rồi!”

Mẹ chồng hoảng hốt, khuôn mặt đắc ý ban nãy lập tức biến sắc, giọng the thé hét lên: “Đây là tiền của nhà họ Chu! Ai cho phép đem cho thằng em ruột của hả?!”

“Tịnh Tịnh không sai, đúng là loại đàn bà chỉ biết bòn rút tiền cho nhà mẹ đẻ! Trước mặt còn dám trắng trợn chuyển tiền, sau lưng không biết đã lấy đi bao nhiêu rồi!”

Chu Đình mắt long sòng sọc, giọng đầy cay nghiệt: “Chị đúng là đồ đào mỏ! Không chịu sinh con chẳng phải vì muốn bòn rút hết tiền của tôi rồi ly hôn sao? Anh, nhất định đừng để bị chị ta lừa!”

Chu Hoài đứng như trời trồng, hoàn toàn cứng họng trước những gì vừa diễn ra.

Mãi sau mới lúng túng một câu: “Á Phi, em lấy lại tiền đi, chúng ta vẫn có thể sống tốt với nhau.”

Hừ, hóa ra chỉ khi lửa cháy đến nhà mình, họ mới thấy đau.

Tôi khẩy: “Sao thế? Không vui à? Ồ, tôi hiểu rồi. Nhà họ Chu các người đúng là có truyền thống tiêu chuẩn kép. Cho em tiền thì , cho em trai tôi thì không? Nếu 100.000 kia không trả đủ, thì 200.000 này các người cũng đừng hòng lấy lại!”

Nói xong, tôi dứt khoát đẩy cửa rời đi.

Phía sau, tiếng gào thét của mẹ chồng vọng theo: “Còn đứng đó gì? Đuổi theo đi! Đó là 200.000 đấy!”

Vừa lên xe, tôi đã nhận cuộc gọi từ em trai, giọng đầy hoang mang: “Chị, sao tự dưng lại chuyển tiền cho em ?”

Tôi chỉ : “Đừng lo, cứ giữ lấy. Sau này chị sẽ đòi lại.”

Hôm nay là thứ Bảy, không phải đi . Tôi đạp mạnh ga, lái xe thẳng đến spa.

Vung tay một cái, gọi đủ combo: tắm trắng, dưỡng ẩm, ngâm bồn, massage, tất cả đều phải có.

Phụ nữ, vẫn là nên đối xử tốt với bản thân một chút.

Trong suốt buổi đẹp, Chu Hoài liên tục gọi điện, nhắn tin cho tôi.

Ban đầu thì ra lệnh bắt tôi lấy lại tiền ngay.

Sau đó, giọng điệu mềm mỏng hẳn đi.

Vẫn là câu quen thuộc của đàn ông: “Họ là mẹ , là em , còn có thể gì khác?”

Tôi không trả lời.

Đến tối, ta cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Anh ta em đã đồng ý trả đủ 100.000, chậm nhất là trong vòng một tháng, chắc chắn sẽ hoàn trả nốt 70.000 còn lại.

Anh ta hạ giọng cầu xin tôi nghe điện thoại.

Tôi im lặng, trong lòng có chút giằng co.

Nghĩ lại, tôi và Chu Hoài đã quen nhau tổng cộng tám năm.

Từ đại học nhau đến khi tốt nghiệp, rồi kết hôn, cũng chỉ mới ba năm.

Trước đây, ta luôn chiều tôi hết mực, không bao giờ từ chối bất cứ điều gì.

Nhưng tôi bắt đầu thấy một mặt khác của ta từ khi nào?

Chính là từ lúc mẹ và em ta dọn vào nhà.

Nhược điểm hiếu thuận mù quáng, thiếu quyết đoán của ta lập tức lộ rõ.

Em chồng ngang nhiên mặc đồ của tôi mà không hề hỏi ý kiến.

Ra ngoài trang điểm, còn lén dùng đồ dưỡng da và mỹ phẩm của tôi.

Tôi tranh cãi với ta, Chu Hoài thì khuyên tôi nên rộng lượng một chút.

Mẹ chồng thì bóng gió mỉa mai: “Đúng là keo kiệt, có đồ tốt cũng không biết chia sẻ!”

Chu Hoài không những không đứng về phía tôi, mà còn bịt miệng tôi, kéo tôi vào phòng, nhỏ giọng van nài: “Cho mẹ chút thể diện, không em?”

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông.

Là Chu Hoài.

Tôi do dự một lúc rồi nhấn nút nghe.

“Vợ à, sai rồi. Anh đã xử lý xong mọi chuyện. Em đảm bảo trong một tháng nhất định sẽ trả hết!”

“Lần trước vay tiền, ta cũng thề thốt sẽ trả trong một năm.” Tôi lạnh lùng đáp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...