“Nghe là con bé bị chết não rồi, bác sĩ đề nghị hiến tạng, bố thì đồng ý, mẹ thì không.”
“Hiến tạng là việc tốt, coi như đứa trẻ sống tiếp theo cách khác, sao mà nghĩ không thông, trẻ thế mà cổ hủ quá.”
“Nghe bảo ta bị tâm thần, chính bản thân còn cần người giám hộ, sao có thể đại diện cho con ?”
“Đừng ích kỷ thế chứ, con đã không cứu rồi, cứu người khác coi như tích đức đi.”
Lời chỉ trích ngày càng dày đặc khiến đầu tôi choáng váng.Thật không dám tưởng tượng…
Nếu tôi không phát hiện ra sự thật, với trạng thái tinh thần hôm qua tôi sẽ ra lựa chọn gì?
Khi con người đang mất phương hướng, bản năng là tin tưởng gia đình mình.
Tôi sẽ tin lời Hà Ải. Sẽ ký vào giấy đồng ý hiến tạng… rồi hoàn toàn sụp đổ!
Hạ Tần lại nắm lấy cánh tay tôi: “Giám đốc Văn, em biết chị không nỡ xa Dao Dao, nghĩ mà xem, trái tim Dao Dao vẫn còn có thể đập tiếp trong một cơ thể khác, chẳng phải cũng là một sự an ủi sao?”
Tôi giật tay khỏi ta: “Đập trong cơ thể con trai thì tất nhiên thấy tốt rồi!”
Hai năm trước, Dao Dao bị viêm phổi. Tôi đã từng gặp Hạ Tần ở khoa nhi.
Tôi gọi ấy, ấy không nghe thấy, chỉ cúi đầu bước vào phòng bệnh trong cùng.
Tôi thắc mắc — rõ ràng Hạ Tần còn độc thân, sao lại xuất hiện ở khoa nhi?
Tôi lén đi theo sau.
Thì phát hiện trong phòng bệnh có một bé trai chừng ba tuổi gọi ấy là “mẹ”.
Tôi hỏi y tá thì biết: Con trai của Hạ Tần bị bệnh tim bẩm sinh, phải thay tim mới có thể sống, hy vọng cực kỳ mong manh.
Tôi rất cảm thông, cũng hiểu Hạ Tần là người rất mạnh mẽ nên không vạch trần ấy.
Sau khi Dao Dao xuất viện, tôi còn đề nghị Hà Ải thăng chức cho ấy, ít nhất có thể giảm bớt áp lực tài chính.
Tôi thật lòng mong con trai Hạ Tần có thể bình phục và xuất viện.Không ngờ… ta lại muốn cướp tim của Dao Dao!
Còn Hà Ải — chồng tôi, cha của con tôi — chính là đồng phạm!
Trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi không hiến tạng sống, chỉ khi chết não, có giám hộ đồng ý thì mới .
Họ hiểu tôi, họ biết tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nên họ nghĩ ra một cách — ép tôi phát điên. Ít nhất, khiến tôi tin rằng mình đã điên!
Hôm qua ở quán cà phê, khi Hạ Tần đưa cho tôi xem ảnh của Hà Ải, tôi thực sự tin rằng đầu óc mình có vấn đề.
Cho đến khi ấy đứng dậy — tôi thấy bóng lưng của ấy.
Ảnh đại diện của người đăng bài viết “Làm sao để bức một người phát điên?” cũng chính là bóng lưng ấy — là bóng lưng của Hạ Tần!
Bình thường, dù người trong nhà có hành vi lặp lại, cũng khó bị phát hiện ngay.
Nhưng nếu có ai đó gợi ý trước, mình sẽ tự để tâm.
Hạ Tần chính là người đăng bài, trong đó gài sẵn ý niệm “có người đang cố bức tôi điên”.
Tôi bị dẫn dắt, còn Hà Ải và mẹ chồng thì cố lặp lại hành vi,
khiến tôi mỗi ngày đều căng thẳng tự nhủ: “Không để họ đạt mục đích.”
Nhưng thực tế, tôi đã rơi vào vòng lặp điên cuồng.Tấm ảnh Hạ Tần đưa ra chính là giọt nước tràn ly.
Chỉ tiếc rằng, họ tính kỹ bao nhiêu, cũng không ngờ tôi biết ta có con.
Khi phát hiện Hạ Tần chính là người đăng bài, tôi liền nghĩ đến đứa con trai của ta.
Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng long lanh, rất giống Dao Dao lúc bé.
Tôi chợt nảy ra một suy đoán táo bạo: Có khi nào… Hạ Tần không phải vì mạnh mẽ nên giấu con trai, mà là vì đứa trẻ ấy chính là con của ta và Hà Ải – không thể công khai?
Nên tôi mới hỏi: “Dạo này ở nhà ổn không?”
Cô ta đã hoảng!
Rời quán cà phê, tôi lập tức đến bệnh viện. Tôi biết : Nếu không tìm tim phù hợp, con ta nhiều nhất chỉ sống thêm một tháng.
Thời gian của tôi… không còn nhiều.
Tôi dự định nhanh chóng thu thập bằng chứng, ly hôn với Hà Ải, và đưa con rời đi.
Nhưng không ngờ, chúng ra tay nhanh như !
Tôi chằm chằm vào Hạ Tần, người đang chết đứng tại chỗ, từng chữ, từng câu rõ ràng:
“Con trai mắc bệnh tim bẩm sinh sắp không qua khỏi, nên muốn chết con tôi — để lấy tim cho con !”
“Tôi… tôi không có… chị hiểu lầm rồi!” Hạ Tần ấp úng, không dám ngẩng đầu tôi.
Hà Ải cau mày, lập tức mắng lớn: “Em lại bắt đầu tưởng tượng rồi! Hạ Tần vẫn còn độc thân, lấy đâu ra con trai?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?