Trên mặt Hạ Tần hiện rõ vẻ kinh ngạc và khó tin.
Tôi sốt ruột hỏi: “Nghe kỳ lạ lắm đúng không? Em việc với Hà bao nhiêu năm rồi, ấy đã bao giờ mặc một chiếc áo khoác suốt nửa tháng chưa? Ở công ty có gì bất thường không?”
Hạ Tần hơi chần chừ, rồi nghiêm túc : “Giám đốc Văn, em nghĩ… chị nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Tôi sững người: “Em là sao?”
“Trong ấn tượng của em, Tổng giám đốc Hà đâu có mặc cùng một bộ đồ suốt nửa tháng. Có khi chị nhớ nhầm rồi. Không tin em tìm ảnh cho chị xem.”
Vừa , Hạ Tần vừa mở album ảnh, lục ra những tấm chụp các cuộc họp gần đây.
Mỗi ngày, Hà Ải đều mặc một bộ đồ khác nhau!
Đầu tôi như có tiếng nổ “ong” vang lên, toàn thân bỗng chốc mềm nhũn như quả bóng bị xì hơi, chẳng còn chút sức lực nào. Chẳng lẽ tôi thật sự bị bệnh rồi sao? Có khi bài viết đó trên mạng chưa từng tồn tại.
Tất cả đều là tưởng tượng của tôi. Là tôi tự bịa ra để phủ nhận việc bản thân phát bệnh.
Tôi vô lực rúc vào ghế, giống như một kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ.
Lúc đó, nhân viên bưng cà phê lên. Hạ Tần nhấp một ngụm, nhíu mày: “Hình như mang nhầm rồi, để mình ra hỏi lại.”
Cô ấy đứng dậy đi về phía quầy, còn tôi thì ngơ ngẩn theo bóng lưng ấy.
Hạ Tần rất xinh, đặc biệt là mái tóc xoăn dài buông sau lưng. Chỉ cần bóng lưng thôi cũng đủ nhận ra ấy giữa đám đông.
Bóng lưng quen thuộc?!
Không hiểu sao tôi vội mở điện thoại, tìm ra một tấm ảnh rồi ngẩng đầu lại bóng Hạ Tần để so sánh.
Tim tôi thót lại!
Trong đầu đầy ắp nghi vấn, tôi cảm giác như sắp chạm tới sự thật.
Tôi cúi đầu xuống bàn, nghiêm túc nhớ lại từng chuyện đã xảy ra gần đây, không bỏ sót một chi tiết nào.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, một suy đoán táo bạo bất ngờ hiện ra.
“Giám đốc Văn, chị ổn chứ?” Hạ Tần quay lại, tôi đầy quan tâm.
Ánh mắt ấy… giống như đang một người mắc bệnh tâm thần.
Tôi vuốt lại tóc, hỏi: “Dạo này ở nhà em vẫn ổn chứ?”
Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt Hạ Tần, rất nhanh đã bị ấy che giấu.
“Vẫn ổn mà, em sống một mình, no bụng là đủ, gì có gì phải phiền não.”
Giọng ấy nhẹ tênh, nếu tôi không chăm quan sát ánh mắt thì đã chẳng phát hiện ra sự hoảng loạn thoáng qua đó.
Một mình sống no bụng là sao? Nghe có vẻ không giống với thông tin tôi biết trước đó.
Cuối cùng, tôi cũng tìm ra đầu mối, thần kinh vốn căng như dây đàn cũng dần thả lỏng.
Rời quán cà phê, tôi lập tức chạy đến một nơi để xác nhận. Quả nhiên – đúng như tôi nghĩ!
Về đến nhà thì đã tối, mẹ chồng vẫn đang xem đúng tập phim hôm trước. Hà Ải và con vẫn chơi đúng trò chơi hôm qua.
Chỉ là lần này, tôi không còn hoảng loạn hay sợ hãi. Không kìm , tôi còn bật lạnh.
Nếu không vì còn thiếu chứng cứ, tôi thật sự muốn lật mặt hai người đó ngay tại chỗ.
Hà Ải tôi đầy quan tâm: “Vợ à, dạo này tinh thần em không ổn lắm. Mai đưa em đi khám bác sĩ nhé?”
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Tôi gật đầu: “Được thôi!”
“Bác sĩ, gần đây tinh thần vợ tôi có chút bất ổn. Cô ấy luôn rằng mọi người trong nhà cứ lặp lại chuyện ngày hôm qua Tôi nghi ấy có ảo giác.”
“Tử Di, em với bác sĩ xem, sáng nay mặc đồ gì?”
Hà Ải mặc vest đen, ánh mắt đầy mong chờ tôi, chờ tôi trả lời sai.
Sáng nay đúng là ta đã diễn cảnh mặc vest sọc, sau đó đã đến công ty trước, đủ thời gian để thay bộ khác.
Nếu là tôi của mấy hôm trước, chắc chắn sẽ bị bộ vest đen này hoảng loạn.
Tôi bác sĩ: “Bác sĩ, tôi muốn chuyện riêng với .”
Bác sĩ gật đầu: “Người nhà ra ngoài đợi chút.”
Hà Ải tỏ vẻ không vui, vẫn vỗ vai tôi: “Đừng căng thẳng, có gì cứ , bác sĩ ở đây để giúp em.”
Nói xong, ta còn quay sang hỏi bác sĩ: “Hôm nay có thể có kết quả chẩn đoán luôn chứ?”Nghe , tôi thấy trong lòng có chút khó chịu.
“Sẽ có kết quả chẩn đoán.”
Khi nhận câu trả lời xác nhận, Hà Ải rời khỏi phòng. Ba tiếng sau, các bước kiểm tra như trắc nghiệm tâm lý, phỏng vấn bác sĩ, chụp chiếu… đều đã hoàn tất.
Tôi cầm bản kết luận và tiện tay nhét vào túi xách.
Vừa bước ra khỏi phòng khám, Hà Ải đã tiến đến ngay: “Thế nào rồi? Có kết luận chưa? Là rối loạn ảo tưởng à?”
Dù mọi suy đoán trước đó đã xác thực, khi thấy dáng vẻ sốt ruột của Hà Ải, tim tôi vẫn không khỏi đau nhói.
“Có rồi…”
Còn chưa kịp hết, điện thoại của tôi đổ chuông.
Bạn thấy sao?