12
Hôm sau trong lớp học, Lâm Thi Thi ngạc nhiên hỏi: “Này, Nguyệt Nguyệt, sao mặt mày rạng rỡ thế, đang à?”
Tôi ôm điện thoại, toe toét lắc đầu.
“Lạ ghê, mấy hôm trước trông cậu cứ như bị rút hết dương khí …”
“Gần đây ngủ ngon, tinh thần tốt.”
Tôi qua loa trả lời.
Rúc vào bàn ngốc nghếch.
Thiếu gia thật là tốt bụng.
Cười một lát, lòng lại thấy có chút khó chịu.
Anh ấy đối tốt với Tiểu Hồ, chứ không phải với tôi.
Tôi cúi xuống, ngẩn ngơ một lúc.
Thôi thôi, nghĩ nhiều gì.
Xem lại số dư để bình tâm lại nào.
Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn…
Thoải mái hẳn.
13
Chiều hôm đó lại là giờ học tiếng Nga.
Còn ba phút nữa là vào học, Đoạn Trạch Thành mới bước vào từ cửa sau.
Tôi thấy cậu ta.
Nhớ lại lời thiếu gia: Hãy thử tiếp với cậu ta, biết đâu cậu ta không đáng sợ như .
Hay là, chào hỏi một tiếng nhỉ?
Tôi hít sâu một hơi, ngoảnh đầu về phía cậu ta.
Đẹp trai quá, phong cách quá…
Thôi quên đi.
Tôi vội vã quay lại, như không có chuyện gì, bắt đầu xoay cây bút trong tay.
Nhưng người đó, lại bước đến ngay cạnh tôi.
“Chào, ơn cho tôi ngồi vào.”
Giọng ôn hòa lễ phép, thậm chí còn có chút khẩn khoản.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên.
Đây là câu mà Đoạn Trạch Thành, người thường tỏ ra kiêu ngạo, có thể sao?
Ngẩn người mất một lúc, tôi vội vàng nhích qua một chút.
“À, .”
Tôi cúi đầu, không dám thẳng vào cậu ta.
“Cảm ơn.”
Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, lách vào ngồi xuống bên cạnh tôi.
Mùi hương nhè nhẹ của tuyết tùng từ cậu ta thoảng qua.
Da đầu tôi như nổ tung.
Là sao đây!
Sao lại ngồi cạnh tôi chứ!
Tôi gần như đờ người không dám nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta lấy laptop ra từ trong cặp, đặt xuống, mở máy, rồi lặng lẽ gõ phím.
Qua một phút sau.
Lâm Thi Thi chẳng biết vừa đi đâu, giờ mới lạch bạch quay lại, tay cầm túi, chạy thẳng đến chỗ tôi.
Thấy Đoạn Trạch Thành ngồi cạnh tôi, ấy đờ ra.
“Nguyệt Nguyệt, chỗ cậu giữ cho tớ đâu?”
Tôi cứng ngắc quay đầu Đoạn Trạch Thành.
Bên cạnh tôi vẫn còn hai chỗ trống, Đoạn Trạch Thành lại ngồi ngay sát bên tôi.
Cậu ta nhận ra ánh mắt của chúng tôi.
Quay sang Lâm Thi Thi, cậu ta hỏi nhẹ:
“Cần vào không?” rồi đứng dậy nhường đường, hoàn toàn không có ý định ngồi vào chỗ trong.
“À, cảm ơn.”
Lâm Thi Thi cũng không tiện thêm gì, ngại ngùng lách vào, quay đầu lại nhép miệng hỏi tôi: “What?”
Tôi nào biết!
Tôi quay lại phía trước, im như thóc.
Qua một lúc, tôi lại thấy bực mình vì sự nhu nhược của mình, liền lén Đoạn Trạch Thành.
Cậu ấy đang chăm vào máy tính, không hề nhận ra tôi đang quan sát.
Các đường nét khuôn mặt cậu ấy thật tinh tế, làn da trắng mịn, dưới cằm lại có một đốm mụn hồng nhỏ.
Thì ra cậu ấy cũng nổi mụn cơ đấy.
Tôi chằm chằm vào đốm mụn đó, bỗng nhiên nhận ra, Đoạn Trạch Thành cũng chỉ là một con người bình thường.
Cậu ấy cũng phải ăn uống, cũng cần đi vệ sinh, cũng có những biến cảm , cũng vì thức khuya mà nổi mụn.
Cậu ấy, thật ra, không hoàn hảo như tôi từng nghĩ.
Đoạn Trạch Thành nhận ra ánh mắt của tôi.
“Có chuyện gì ?” Cậu ta thực sự hỏi tôi.
Tôi giật mình.
Gãi đầu bối rối: “Không có gì… cậu đang xem gì thế?”
Cậu ta ngừng lại một lát.
Sau đó, xoay màn hình máy tính về phía tôi: “Tài liệu học tiếng Nga, cậu có muốn xem không?”
“Không cần đâu, không cần.”
Tôi vội vàng lắc đầu.
“Ừ.” Đoạn Trạch Thành quay lại vào máy tính, đột nhiên hỏi: “Cậu là Giang Tẩm Nguyệt đúng không?”
“Ơ?”
“Tôi thật ra có nhớ cậu. Năm ngoái từng thi đấu với cậu, cậu rất giỏi.”
Tôi bất ngờ khi cậu ta thực sự nhớ đến tôi.
Càng ngạc nhiên hơn nữa, là cậu ấy lại chủ bắt chuyện.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo trong trí nhớ của tôi.
Hóa ra đúng như lời thiếu gia .
Tôi thật sự biết quá ít về Đoạn Trạch Thành, và cũng hiểu lầm cậu ta quá nhiều.
“Cậu cũng rất giỏi,” tôi đáp.
14
Buổi tối, tôi nằm trên giường viết báo cáo.
Thỉnh thoảng lại liếc điện thoại.
Cho đến khi âm báo quen thuộc của Alipay vang lên.
Số điện thoại ấy hiện lên trên màn hình.
“Thiếu gia!”
“Ừ, Tiểu Hồ, hôm nay thế nào?”
“Tốt lắm, rất tốt!”
“Nghe có vẻ vui thật đấy, có chuyện gì đáng mừng à?”
“Không, là vì, ừm, tôi đã nghe theo lời , chủ chuyện với Đoạn Trạch Thành.”
Thiếu gia ngừng lại một chút.
“Vậy sao? Cảm giác thế nào?”
“Tôi cảm thấy, thật sự tôi không còn sợ cậu ta nhiều như trước nữa.”
“Sao ?”
“Trước đây, khoảng cách giữa tôi và cậu ta quá lớn, tôi không hiểu gì về cậu ta cả, rồi tôi tự vẽ nên một hình ảnh hoàn hảo, không có sơ hở nào.”
“Nhưng hôm nay, khi chuyện với cậu ta, tôi chợt nhận ra, thực ra cậu ta cũng chỉ là một người bình thường thôi!”
Thiếu gia khẽ .
“Đúng , thực ra ai cũng chỉ là người bình thường cả. Vậy giờ cậu có tự tin cho giải tranh luận chưa?”
“Có!” Tôi hào hứng, sau đó, rất chân thành , “Cảm ơn nhé, thiếu gia.”
Anh ta nhẹ nhàng đáp: “Không cần cảm ơn tôi, Tiểu Hồ vui là tôi cũng vui rồi.”
Tim tôi chợt thấy ấm áp.
Thiếu gia thật là tốt bụng.
Nhưng chẳng mấy chốc, nụ của tôi từ từ phai nhạt.
Tiểu Hồ vui, ấy cũng vui.
Nhưng tôi đâu phải là Tiểu Hồ.
“Sao không gì nữa?” Thiếu gia hỏi.
Tôi vội lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
“À, vừa thấy một con mèo.”
“Thật sao? Nó trông thế nào?”
“…Màu đen. Thôi nào, thiếu gia, dạo gần đây toàn là tôi , rõ ràng trả tiền để tôi nghe kể mà.”
“Không sao, tôi thích nghe mà.”
“Đừng thế chứ, tôi nhận tiền mà lại biến thành nơi trút bầu tâm sự…”
【Tít, tài khoản Alipay nhận mười vạn.】
“Tiểu Hồ, thêm mười vạn đi, tôi thích nghe lắm.”
15
Hình như, tôi bắt đầu thích thiếu gia rồi.
Tôi cũng không rõ, liệu là tôi bị mê tiền của ấy, hay là mê con người ấy nữa.
Chắc là tiền thôi.
Làm sao mà tôi có thể thích một người mà ngay cả mặt mũi còn chưa từng thấy chứ?
16 Thiếu gia gọi tôi mỗi tối.
Chủ đề của chúng tôi dần dần phong phú hơn.
Anh không còn chỉ về Tiểu Hồ hay ba của mình.
Anh kể cho tôi nghe những trải nghiệm khi trượt tuyết ở dãy Alps, những điều đã thấy khi đi bộ đường dài ở châu Âu.
Thậm chí còn chia sẻ cả bộ phim thích, bài hát .
Tôi gần như nắm rõ mọi thứ về quá khứ của .
Dù , tôi vẫn không biết tên thật, cũng chẳng biết trông thế nào.
Một đêm nọ, khi đang về cái xích đu dưới chân núi tuyết.
Tôi chợt nhớ lại câu chuyện từng kể trong cuộc gọi đầu tiên.
Theo một cảm giác khó tả, tôi hỏi :
“Thiếu gia, đó có phải là cái xích đu từng đu với Tiểu Hồ không?”
Anh đang kể đầy hào hứng.
Nghe câu hỏi của tôi, bỗng khựng lại.
“À, ừ… là cái đó.”
Tôi chống cằm, chẳng hiểu mình đang có tâm trạng gì.
“Tiểu Hồ trông đẹp lắm phải không?”
Anh có vẻ bối rối.
“Cô hỏi gì?”
“Chỉ tò mò thôi, ấy đẹp không?”
“Đẹp, tất nhiên là đẹp.”
“Đẹp đến mức nào?”
“…Tôi không biết diễn tả thế nào.”
Vậy thì chắc là đẹp đến khó tả rồi.
Cũng phải, một khiến thiếu gia nhà giàu day dứt mãi, chắc chắn phải rất tuyệt vời.
Tấm gương trên bàn trang điểm phản chiếu gương mặt tôi.
Bình thường cũng khá dễ thương, lúc này, bỗng thấy hơi xấu xí.
17
Vòng bán kết, khoa chúng tôi đấu với khoa Y.
Gần như tất cả các đội đều đến xem.
Khoa Y rất mạnh, trận tranh luận này diễn ra cực kỳ căng thẳng.
Cuối cùng, chúng tôi thắng sát nút với một chút lợi thế mong manh.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tới tận cuối trận, tôi mới phát hiện Đoạn Trạch Thành đứng ở hàng sau, lặng lẽ vỗ tay.
Cậu ấy rất nổi bật.
Thế , suốt cả trận đấu, tôi chỉ tâm vào bản thân, hoàn toàn không để ý cậu ta tới từ khi nào.
Xem ra, tôi đã thực sự xem cậu ấy như một người bình thường rồi.
Khi xuống sân khấu, Lâm Thi Thi thấy Đoạn Trạch Thành.
“Wow, không ngờ cậu ấy cũng đến xem trận đấu đấy!”
Tôi thoải mái.
“Có gì mà ngạc nhiên, ai cũng có thể đến, tại sao cậu ấy lại không thể?”
“…Cũng đúng. Mà này, cậu có biết không, người chính của khoa Y hôm nay, chính là An Nhiên, mỹ nhân từng theo đuổi Đoạn Trạch Thành đấy.”
“Ồ?”
Tôi lập tức có hứng thú, ngọn lửa hóng chuyện bừng lên.
“Rồi sao, ấy có tán đổ cậu ấy không?”
“Tất nhiên là không rồi!”
Thi Thi hạ thấp giọng.
“Biết tại sao không?”
Tại sao, Đoạn Trạch Thành thích con trai à?”
Bạn thấy sao?