23 Tôi cố gắng nuốt nghẹn xuống, nén cảm :
“Thẩm Hoài Xuyên, em không còn là Tang Dư của ngày xưa nữa.
“Giờ em phải đi kiếm tiền, nuôi sống bản thân… mệt lắm.
“Làm ơn đừng coi em là trò tiêu khiển nữa, không?”
Nhưng Thẩm Hoài Xuyên đột nhiên kích :
“Tang Dư, lại là tiền, lúc nào cũng là tiền!
“Khi nào mới không phải nghe em nhắc đến mấy chữ đó nữa đây?!”
“Anh đã cho em từng ấy tiền rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
“Em không thể một cách nghiêm túc à?”
Tôi , trong mắt mang theo vài phần giễu cợt.
“Thẩm Hoài Xuyên, còn ? Anh đã từng em chưa?
“Nếu em, thì đã không luôn coi em là trò tiêu khiển. Nếu em, thì đã không sau khi ở bên Lý Nhạc Khả lại quay về tìm em!”
Nghe tôi , Thẩm Hoài Xuyên ngẩn người, ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi:
“Tang Dư, em là sao chứ?
“Anh chưa từng ở bên Lý Nhạc Khả mà?
“Chẳng lẽ… em vẫn nghĩ thích ấy sao? Từ đầu đến cuối, người thích… chỉ có em thôi!”
24 Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng chạm đến phần sâu kín trong lòng Thẩm Hoài Xuyên suốt thời đại học.
Anh với tôi — thật ra, ngay lần đầu gặp, đã cảm thấy tôi rất thú vị.
Một , chỉ vì một ngàn tệ mà có thể vui đến mức gần như lạc đường.
Thế nên sau đó, cố để lộ thông tin liên lạc của mình.
Anh biết rõ, tôi là kiểu người coi tiền như mạng, nhất định sẽ chủ kết với .
Và quả nhiên, tôi đã mắc câu.
Nhưng những tin nhắn giữa chúng tôi ban đầu chỉ dừng lại ở chuyện nhờ tôi chạy việc.
Thẩm Hoài Xuyên muốn tìm một cách để kéo gần khoảng cách với tôi thật nhanh.
Thế là cố tìm hiểu, biết ông tôi đang bệnh nặng.
Khi tôi không có tiền đóng viện phí, “vô ” xuất hiện, đưa ra cái “giao kèo” để tôi .
Nghe đến đây, tôi , hỏi:
“Thế còn chuyện ánh trăng trắng du học kia thì sao? Hồi đó là người thích đã ra nước ngoài rồi mà?”
Thẩm Hoài Xuyên lúng túng:
“Thì… thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết người ta cũng hay mà…”
Ánh mắt tôi càng lúc càng nghi ngờ.
Cuối cùng cũng chịu thừa nhận:
“Được rồi, lúc đó cảm thấy nếu thẳng quá thì… mất mặt. Dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu, tự dưng vác tiền đi tán thì kỳ cục lắm đúng không?”
Tôi hừ lạnh:
“Thế còn chuyện có từng thích Lý Nhạc Khả không?”
Anh lắc đầu:
“Không có. Nhưng mà… đúng là ấy là hàng xóm, cũng coi như thanh mai trúc mã.
“Nên lúc đó mượn tên ấy một chút thôi.”
25 Nhìn vẻ mặt chắc nịch của Thẩm Hoài Xuyên, trong lòng tôi vẫn ngập đầy nghi ngờ.
Tôi không tin — khi ta vừa về nước, ngày nào cũng bỏ tôi để đi với ta… mà lại bảo là không thích?
Tôi trừng mắt:
“Anh còn dám là chưa từng thích ta?”
Thẩm Hoài Xuyên thở dài:
“Thôi … em nghe rồi đừng giận nhé.
“Hồi đó với rằng, em bên chỉ vì tiền, không hề .
“Anh không tin, nên mới giả vờ thân thiết với Lý Nhạc Khả, muốn thử xem phản ứng của em thế nào.”
“Tang Dư, em có thấy lúc đó trẻ con không?”
Tôi chưa từng nghĩ rằng hồi ấy Thẩm Hoài Xuyên lại lòng vòng phức tạp đến .
“Nhưng… hồi đó em không có phản ứng gì cả.
“Lúc đó, có thấy buồn không? Có nghĩ rằng em không ?”
Anh gật đầu:“Cũng… có chút.”
Nhưng tôi vẫn thấy giận.
“Hồi đó em cầm tiền của , em còn dám có ý kiến gì nữa chứ?
“Sao lại có thể thẳng với mình rằng em chỉ ham tiền của ?”
Thẩm Hoài Xuyên dường như đã quên mất chuyện đó, đứng im suy nghĩ rất lâu.
Tôi không nhịn phải nhắc lại:
“Là hôm trước ngày chia tay em ấy.
“Hôm đó em ra ngoài đi vệ sinh, quay về thì nghe với : em bên chỉ vì tiền.”
Cuối cùng, Thẩm Hoài Xuyên cũng nhớ ra, vẻ mặt lại đầy ấm ức:
“Tang Dư, có phải là em chưa nghe hết câu không?
“Đúng là em bên vì tiền, câu tiếp theo của là — ‘Anh nhiều tiền, ấy ham tiền thì sao? Anh cam tâm nguyện mà.’”
Tôi đầy nghi ngờ: “Thật không đấy?”
“Thật trăm phần trăm luôn! Nếu không để tâm đến em, sao ngày đó em đồng ý chia tay, lại nổi giận như ?
“Nếu thích Lý Nhạc Khả, thì tại sao đến cuối cùng vẫn không đến với ấy?”
Tôi cuối cùng cũng gật đầu tin tưởng.
Cũng đúng thật. Những gì Thẩm Hoài Xuyên … nghe cũng có lý.
26 “Vậy tại sao từng ấy thời gian rồi mới quay lại tìm em? Còn phải giả vờ lừa dối em nữa?”
Thẩm Hoài Xuyên cúi đầu, không để lộ cảm trên gương mặt.
“Vì nghĩ em không thích . Anh không muốn hạ thấp bản thân lần nữa, chạy đến trước mặt em đưa tay xin một cơ hội.
“Nhưng hai năm trôi qua rồi… vẫn không thể quên em.
“Anh muốn thử một cách mới để ‘gặp lại’ em. Muốn biết, nếu không có tiền nữa, liệu em còn có thể không?”
Tôi đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt lên, phát hiện trong mắt đã ánh lên những giọt lệ long lanh.
“Có chứ, Thẩm Hoài Xuyên.
Dù có tiền hay không có tiền, em cũng sẽ .”
“Thật hả?”
“Thật.”
Chúng tôi vào mắt nhau, trong ánh mắt ấy là niềm vui sau bao hiểu lầm hóa giải, là sự trân trọng sau những lần bỏ lỡ.
Dưới bầu trời sao rực rỡ, tôi và Thẩm Hoài Xuyên ôm nhau ngắm sao.
“Tang Dư, sau này sẽ không trẻ con như nữa.”
“Ừ.”
“Tang Dư, em còn đủ tiền tiêu không?”
“Đủ.”
“Tang Dư, thấy công việc hiện tại của em cực quá, hay là nghỉ đi không?”
“Không .”“Tại sao , Tang Dư?”
“…….”
27 Nói chuyện với Thẩm Hoài Xuyên đến tận khuya, kết quả là hôm sau tôi lại phải đến công ty với cặp mắt gấu trúc.
Lý Nhạc Khả lập tức nhắm vào tôi:“Chị rồi mà em không chịu nghe đúng không?”
Nhưng lần này, tôi không còn muốn nhịn ta nữa.
“Quản lý Lý, trong nội quy công ty không có điều khoản nào cấm nhân viên bị thâm quầng mắt đi .
“Hơn nữa, em lập trình viên, công việc không cầu ngoại hình.”Lý Nhạc Khả lạnh.
“Sao thế? Hôm nay cứng rắn ra mặt ghê nhỉ?
“Để tôi đoán xem — Thẩm Hoài Xuyên lại tìm rồi đúng không?
“Khiến lại tưởng mình có hy vọng, có thể một bước lên mây, hóa thành phượng hoàng?”
Nghe Lý Nhạc Khả , tôi cũng bật :
“Quản lý Lý, tôi không biết mình có thể bay lên cành cao hóa phượng hoàng hay không.
“Nhưng tôi biết, một con phượng như chị… chắc sắp rơi từ trên cao xuống rồi.”
Tối qua Thẩm Hoài Xuyên đã kể với tôi: Từ hai năm trước, công ty nhà Lý Nhạc Khả đã gặp rắc rối. Gia đình ta luôn kỳ vọng có thể kết hôn với Thẩm Hoài Xuyên, để nhờ nhà họ Thẩm nâng đỡ.
Nhưng Thẩm Hoài Xuyên luôn từ chối.
Thế nên hai năm nay, Lý Nhạc Khả vẫn luôn theo dõi sát sao cảm của .
Và khi biết quay lại tìm tôi, ta lập tức “ cờ” xuất hiện tại công ty tôi việc — không cần đoán cũng hiểu vì sao.
“Quản lý Lý, hiện giờ tôi cũng là của Thẩm Hoài Xuyên rồi.
“Tôi khuyên chị đừng chọc vào tôi nữa, nếu không… tôi thật sự không dám chắc mình sẽ gì với ấy, và ấy sẽ gì với gia đình chị đâu.”
Rõ ràng, Lý Nhạc Khả đã bắt đầu sợ.
Nhưng ta vẫn cố chấp không chịu thua:
“Dù tôi không chia rẽ hai người, tưởng nhà họ Thẩm sẽ để bước chân qua cửa chắc?”
28 Câu đó của Lý Nhạc Khả không sai.
Vài ngày sau, mẹ của Thẩm Hoài Xuyên đến gặp tôi.
Cũng giống như hai năm trước, bà hẹn tôi ở một quán cà phê.
Bà nhấp một ngụm cà phê, rồi chậm rãi mở lời:
“Cô Tang Dư, chúng ta… chắc cũng hai năm không gặp rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu.
“Tôi nghĩ… chắc cũng không bất ngờ khi tôi đến tìm.
“Hai năm trước, cũng ở quán cà phê này, tôi đã đưa ra cho hai lựa chọn:
“Một là tôi cho năm triệu tệ để đi du học, và cắt đứt liên lạc với Thẩm Hoài Xuyên mãi mãi.
“Hai là trả lại 80% số tiền mà Hoài Xuyên từng chi cho , tôi sẽ cho phép ở lại trong nước.
“Lúc đó, chọn phương án thứ hai và hứa sẽ trả hết trong vòng hai năm.”
“Hôm nay tôi kiểm tra sổ sách… và phát hiện thật sự đã trả đủ.”
“Cô Tang, thật lòng, tôi rất khâm phục .”
Tôi lặng lẽ nghe, không có cảm gì với lời khen của bà.
“Vậy lần này phu nhân Thẩm đến gặp tôi, là lại muốn thuyết phục tôi giống như trước sao?”
Nhưng bà chỉ mỉm :
“Cô Tang, tôi không phải mẹ chồng ác độc như trong phim đâu.
“Thật lòng mà , từ lúc đưa ra quyết định đó, tôi đã bắt đầu kính trọng .
“Và hai năm nay, tôi vẫn âm thầm theo dõi .
“Những gì tôi thấy, là một kiên cường, tự lập, có trách nhiệm và rất đáng quý.
“Thế nên… tôi nghĩ việc Hoài Xuyên , cũng chẳng có gì lạ cả.
“Lần này tôi đến… là để chúc phúc cho hai người.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy thiện cảm và chân thành của phu nhân Thẩm.
29 Ngày tôi và Thẩm Hoài Xuyên kết hôn,rất nhiều người đến dự.
Ai nấy đều ngỡ ngàng — không ngờ chúng tôi từng chia tay hai năm, mà vẫn quay lại bên nhau.
Nhưng Thẩm Hoài Xuyên chỉ nắm chặt tay tôi, khẽ:“Mới có hai năm thôi mà.
“Người nhau… sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại.”
Phải rồi.
Người nhau… sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại.
End
Bạn thấy sao?