12 “Tới mức đó luôn à?”
Tôi quay đầu lại — Thẩm Hoài Xuyên đang đứng đó, mặt mày đầy u oán tôi.
“Anh ta cũng cho em thêm một quả trứng hả?”
Khi tôi còn đang loay hoay nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Thẩm Hoài Xuyên đột nhiên chuyển sang giọng điệu ai oán:
“Tang Dư, em là khách hàng lớn duy nhất của rồi.” “Nếu ngay cả em cũng không ăn bánh của nữa… thì thật sự không biết phải tiếp tục ra sao.”
Chủ xe bánh mới cũng nghe thấy câu ấy, quay đầu về phía xe của Thẩm Hoài Xuyên.
Cuối cùng, ông ta không nhịn mà bật :
“Cậu trai trẻ, cậu ra đây bán hàng, mà dụng cụ thì nhập từ Ý, trứng thì dùng loại Ngỗng Vàng.”
“Cậu đến đây bán bánh, hay là mở dịch vụ từ thiện ?”
Thẩm Hoài Xuyên còn đang than thở với tôi, nghe xong thì cuống quýt, vội lấy khăn che vội cái xe bánh của mình lại.
“Anh ơi, gì chứ? Toàn là dụng cụ rẻ nhất đấy ạ, trứng cũng mua đại ngoài chợ thôi. Anh nhầm rồi, thật sự nhầm rồi!”
Ông chủ hừ lạnh một tiếng:
“Cậu đừng thấy tôi giờ chỉ bán bánh kếp mà coi thường. Tôi từng là bếp trưởng trong khách sạn năm sao đấy.”
“Tôi từng dùng qua dụng cụ và nguyên liệu xịn rồi, loại đó mà còn nhầm thì tôi đừng nghề này nữa.”
Thẩm Hoài Xuyên nghe thế thì có vẻ hoảng, vội kéo tôi đẩy xe rời khỏi đó.
Tôi tranh thủ ra hiệu mắt với Diệp Tuyết Nhi, rồi lặng lẽ đi theo sau .
Những gì ông chủ mới kia khiến tôi khá mơ hồ.
“Thẩm Hoài Xuyên, chủ đó cái gì ?
“Nào là dụng cụ nhập khẩu từ Ý, nào là trứng gì mà… Ngỗng Vàng, đắt lắm hả?
“Mỗi ngày em đều bảo thêm một quả trứng, có phải đang bán lỗ không đó?”
13 Tôi vừa đi vừa hỏi liên tục.
Cuối cùng Thẩm Hoài Xuyên dừng lại, mắt tránh né:
“Tang Dư, thật ra để tiết kiệm tiền, mấy dụng cụ đó mua trên mấy trang đồ cũ.”
“Còn trứng… là cố lấy hộp trứng xịn để đựng, cho khách tưởng trứng đắt mà tới ăn.”
“Em… em sẽ không thấy là kẻ lừa đảo chứ?”
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp như đứa trẻ sai bị bắt quả tang, tôi không nỡ trách, chỉ nhẹ giọng an ủi:
“Dụng cụ mua đồ cũ cũng không sao hết.”
“Nhưng trứng thì… thứ nào ra thứ nấy, đựng đúng hộp của nó là rồi.”
“Anh mới bắt đầu ăn, chưa quen thì sai chút cũng bình thường mà.”
Ở góc tôi không thấy , Thẩm Hoài Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo, quay lại tôi, ánh mắt nghiêm túc:
“Tang Dư, sẽ nhớ lời em.
“Mai đổi lại hộp cũ ngay.”
Tôi hài lòng gật đầu:
“Thẩm Hoài Xuyên, biết sai mà sửa là ngoan rồi.”
Nhưng trên đường về, tôi lờ mờ nghe thấy đang gọi điện thoại:
“Ừ, lấy loại rẻ thôi, đừng đắt quá.
“Tìm mấy cái hộp không có nhãn mác hay giá tiền ấy, nhanh lên, mai cần dùng.”
Nghe xong, tôi bắt đầu lo lắng.
Không cần mua loại mắc, thì cũng đừng mua rẻ đến mức đáng nghi như thế chứ?
Tôi suy nghĩ mãi, cho đến khi về đến nhà thì thấy Diệp Tuyết Nhi nhắn tin:
【Tang Dư, chị thấy trai cũ của em không đơn giản đâu.】
【Em biết bộ đồ ảnh mặc hôm nay bao nhiêu tiền không?】
【Ít cũng phải hơn trăm triệu đấy. Nếu thật sự hết tiền, sao không bán quách nó đi, còn ra đây bán bánh gì?】
【Với cả cái xe bánh của ta, nguyên vật liệu ít đến nực , chẳng giống xe bán hàng gì cả, như đang biểu diễn bếp ấy.】
【Em nên cẩn thận, đừng để bị lừa nữa.】
14 Xem xong tin nhắn của Tuyết Nhi, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ.
Thế là tôi nhắn cho Thẩm Hoài Xuyên, dối là ngày mai tôi phải đi công tác tỉnh, sẽ không đến mua bánh nữa.
Nhưng thật ra, sau khi tan hôm sau, tôi ngồi luôn ở tiệm mì trước cổng khu nhà.
Tôi muốn tận mắt xem thử xem Thẩm Hoài Xuyên rốt cuộc bán bánh kiểu gì.
Nhưng tôi ngồi lì trong tiệm đến tận tám giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Tôi nhắn cho Tuyết Nhi:
【Chị đúng. Quả nhiên Thẩm Hoài Xuyên đang giỡn mặt em.】
Vừa bước ra khỏi quán mì, tôi lại thấy Thẩm Hoài Xuyên đang đẩy xe tới.
Tôi vội nhắn tiếp:
【Hình như… ta thật sự không lừa em.】
Diệp Tuyết Nhi bên kia cạn lời, chỉ gửi lại một dãy dấu ba chấm.
Tôi trốn vào sau cánh cửa, định xem bày hàng thế nào.
Nhưng rồi… Thẩm Hoài Xuyên lại không hề dựng xe lên để bán.
Sau khi đặt xe bánh xuống, Thẩm Hoài Xuyên không hề mở hàng mà đi thẳng sang bên cạnh.
Ông chủ xe bánh mới thấy tới thì trêu một câu:
“Ồ, hôm nay đổi sang thiết bị bình dân rồi à?”
Thẩm Hoài Xuyên chỉ , sau đó đưa cho ông ấy một tấm chi phiếu, mặt mày nịnh nọt:
“Anh ơi, đây là hai triệu tệ, có thể dọn sang chỗ khác bán không?”
Tới nước này thì tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lao thẳng ra ngoài.
“Thẩm Hoài Xuyên, dám lừa tôi lâu như !”
Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, cả ba người — tôi, Thẩm Hoài Xuyên và ông chủ xe bánh — đều đứng đơ mặt nhau.
15 Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hoài Xuyên là rút lại ngay tấm chi phiếu.
Ánh mắt lảng tránh:
“Tang Dư, sao em lại ở đây? Không phải đi công tác ngoài tỉnh rồi sao?”
Tôi sải bước tới trước mặt :
“Nếu em không dối, sao biết cái vị thiếu gia nhà giàu như lại rảnh rỗi giả nghèo đi bán bánh kếp?”
Thẩm Hoài Xuyên vội vã xua tay:
“Tang Dư, nghe giải thích đã!”
“Anh không phải vì chán, cũng không có ý xấu gì cả.”
Nghe , tôi bật lạnh lùng:
“Không chán à, Thẩm Hoài Xuyên?
“Anh còn dám câu đó à? Đây đâu phải lần đầu mấy trò kiểu này. Em đúng là có vấn đề mới tin lần nữa đấy!”
Nói xong, tôi giận dữ quay người bỏ đi.
Thẩm Hoài Xuyên định đuổi theo, ông chủ xe bánh giữ lại:
“Thiếu gia, đừng đi vội!
“Vụ hai triệu đó chúng ta còn chưa xong mà!
“Anh muốn tôi bán ở đâu cũng , chỉ cần một câu!”
Thẩm Hoài Xuyên sốt ruột vùng ra:“Anh không thấy tôi bỏ đi rồi sao?
“Đừng cản tôi nữa! Hôm khác chuyện tiếp!”
Tôi lập tức quay lại, quát lên:“Bạn cái đầu ấy! Anh có còn biết xấu hổ không ?
“Người thích không phải là ánh trăng trắng trong lòng sao?
“Còn tôi là gì? Chỉ là trò tiêu khiển mỗi khi rảnh rỗi thôi.
“Chia tay mấy năm rồi mà còn quay lại lừa tôi!”
16 Về đến nhà, Diệp Tuyết Nhi gọi điện ngay:“Thế nào rồi, hôm nay thấy gì chưa?”
“Em nhắn tin lúc thì bị lừa, lúc thì không, rốt cuộc là sao đấy?”
Tôi buồn bã trả lời:
“Thấy rồi.”
“Chị đúng, ta đúng là đang lừa em.”
“Anh ta hoàn toàn không hề sản.”
Nghe , Tuyết Nhi lại có vẻ vui:
“Không sản thì tốt quá rồi.”
“Chị còn sợ ta sản rồi kéo em chết chung cơ.”
“Ít nhất giờ ta vẫn còn tiền…”
Cô ấy rất nhiều, tôi chẳng nghe lọt câu nào.
Chờ Tuyết Nhi xong, tôi mới tắt máy, thở dài một tiếng, nằm vật xuống giường.
Nhìn trân trân lên trần nhà, đầu óc tôi lại trôi về những năm tháng đại học.
Chuyện tôi và Thẩm Hoài Xuyên bắt đầu nhau… thật ra là một tai nạn.
Hồi đó, ông nội tôi đang nguy kịch.
Mà từ nhỏ, ba mẹ tôi đã ly hôn, là ông nội đủ nghề tay chân để nuôi tôi khôn lớn.
Khi ông đổ bệnh nặng, ba tôi cứ ậm ờ mãi không chịu chuyển tiền chữa trị.
Số tiền tôi kiếm nhờ chạy việc cho Thẩm Hoài Xuyên gần như đều đổ vào viện phí của ông.
Nhưng… vẫn không đủ.
Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng trong bệnh viện, Thẩm Hoài Xuyên xuất hiện.
Bạn thấy sao?