Khi Thiếu Gia Bán [...] – Chương 1

Sau khi gia đình trai cũ là Thẩm Hoài Xuyên sa sút, bắt đầu bán bánh kếp trước cổng khu chung cư nhà tôi.

Nể xưa, ngày nào tôi cũng mua một cái bánh ủng hộ , không thiếu một ngày.

Cho đến một hôm, có một xe bánh kếp mới đến.

Tôi không kìm , mua một cái ăn thử xem thế nào.

Ai ngờ bị Thẩm Hoài Xuyên bắt gặp ngay tại trận, tôi với ánh mắt đầy tủi thân:

“Anh ta cũng cho em thêm một quả trứng rán à?”

Chủ xe bánh mới liếc xe của Thẩm Hoài Xuyên, khẩy:

“Dụng cụ của tôi là hàng nhập khẩu từ Ý, trứng thì dùng loại Ngỗng Vàng.

“Anh mở hàng hay từ thiện ?”

Thẩm Hoài Xuyên vội vàng chối.

Nhưng hôm sau, tôi lại tận mắt thấy Thẩm Hoài Xuyên đưa cho chủ xe bánh mới một tấm chi phiếu, mặt mày nịnh nọt:

“Anh ơi, đây là hai triệu, sau này có thể sang chỗ khác bán không?”

1 Việc nhà họ Thẩm sản là điều tôi chưa từng tưởng tượng tới.

Thế nên khi thấy Thẩm Hoài Xuyên đang bán hàng trước cổng khu nhà, tôi cứ tưởng mình hoa mắt.

Thậm chí còn không nghĩ người đó chính là .

Tôi vừa đi vào khu, vừa cảm thán sao trên đời lại có người giống Thẩm Hoài Xuyên đến thế.

Thì bỗng nghe tiếng gọi:

“Tang Dư!”

“Ít nhất cũng từng là người , em định giả vờ không thấy à?”

Trời ơi!

Đúng là Thẩm Hoài Xuyên thật rồi!

Thế là tôi vội vàng chạy lại, mặt mũi nịnh nọt:

“Thiếu gia Thẩm, sao lại ở đây ?”

“Anh có gì sai bảo không?”

Lẽ ra chia tay rồi thì nên đường ai nấy đi, không thèm mặt nhau nữa.

Nhưng tôi lại chẳng thể ghét nổi Thẩm Hoài Xuyên.

Có người qua đường nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi thì tỏ vẻ khinh bỉ:

“Bạn trai cũ cứu mạng à? Mà nịnh thế?”

Hừ.

Nếu ta biết hồi đại học Thẩm Hoài Xuyên chi cả mấy triệu cho tôi, chắc cũng sẽ tôi mệnh tốt thôi.

Tiếc là lúc đó tôi còn trẻ, ngây thơ chưa hiểu chuyện.

Năm đó khi người trong lòng của Thẩm Hoài Xuyên trở về nước, cầu chia tay.

Tôi đồng ý rất dứt khoát, đến tiền chia tay cũng không đòi.

Nếu lúc ấy mặt dày một chút, chắc còn moi thêm khối.

Tôi vẫn nhớ hôm đó, khi tôi đồng ý chia tay nhanh gọn, Thẩm Hoài Xuyên tức đến mức suýt nữa hộc máu, đá lõm luôn cái siêu xe của mình.

Chửi tôi là đồ lòng lang dạ sói, vô ơn bạc nghĩa.

Nói đời này sẽ không bao giờ đứa nghèo như tôi nữa, còn bảo tôi chỉ biết đến tiền, không có cảm.

Bị chia tay mà tôi còn thấy tủi thân muốn khóc.

Chẳng phải là do đòi chia tay trước sao?

Sau đó tôi còn sợ đến mức phải xóa WeChat của , chỉ sợ đổi ý đòi lại tiền từng chi từng đồng.

Tính ra cũng đã hai năm rồi tôi chưa gặp lại Thẩm Hoài Xuyên.

Không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở đây.

2 Tôi chăm quan sát Thẩm Hoài Xuyên.

Anh mặc chiếc áo trắng đơn giản, quần đen, đeo tạp dề đứng trong xe bánh kếp.

“Thiếu gia Thẩm? Anh đang ?”

“Quản lý công ty nhàm chán quá nên chuyển sang bán bánh kếp à?”

Tôi Thẩm Hoài Xuyên, trong mắt dường như có chút ngượng ngùng.

“Nhà sản rồi, ra đây bán hàng kiếm tiền.”

Nghe , tôi không nhịn bật .

“Thiếu gia Thẩm, dối cũng tìm cái cớ nghe hợp lý hơn tí chứ.”

“Ai mà tin nhà sản ?”

Tôi không phải nịnh hót mù quáng, mà thật sự vì nhà Thẩm Hoài Xuyên giàu đến mức không tưởng—tài sản trải dài khắp các ngành nghề.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp , chỉ vì chỉ đường một cái, liền hỏi tôi mã QR chuyển cho tôi hẳn 1000 tệ.

Tôi suýt nữa quỳ xuống dẫn đến tận nơi, vừa đi vừa khom lưng cúi đầu, lấy lòng đủ kiểu.

Đến mức người đi đường lúc đó ai cũng tôi như thể tôi có vấn đề.

Nhưng tôi lại thấy, họ không hiểu nỗi khổ nhịn nhục vì tiền của tôi.

Là người coi tiền như mạng, tôi đương nhiên không thể bỏ qua một thiếu gia nhà giàu như Thẩm Hoài Xuyên.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi mặt dày xin kết WeChat, còn nịnh nọt bảo: có chuyện gì cứ gọi em!

Quả không ngoài mong đợi, Thẩm Hoài Xuyên thường xuyên nhờ tôi vài việc lặt vặt. Việc thì nhẹ nhàng, mà trả tiền thì hào phóng.

Lúc đó còn chưa hẹn hò với , tôi chỉ nhờ chạy vặt mà đã kiếm thu nhập sáu con số đầu tiên trong đời.

Từ ấy, trong lòng tôi, Thẩm Hoài Xuyên chính là thiếu gia nhà giàu số một, không ai sánh bằng.

Thế mà bây giờ, với tôi là sản rồi, phải đi bán bánh kếp năm tệ một cái.

Tôi thật sự thấy chuyện này chẳng khác gì truyện cổ tích hoang đường.

3 Thẩm Hoài Xuyên cúi đầu, kéo ra một nụ tự giễu.

“Ừ, chính cũng không ngờ.

“Nhà giàu mười mấy đời, đến đời thì sản.

“Công ty nợ ngập đầu, biệt thự bị tịch thu, thậm chí còn bị chủ nợ đánh cho một trận.”

Vừa , vừa đưa tay ra cho tôi xem vết thương.

Tôi vết bầm tím chằng chịt trên tay , sốc đến không thốt nên lời.

Thẩm Hoài Xuyên ngày xưa là người kỹ tính và biết giữ gìn bản thân nhất mà tôi từng gặp, bị xước nhẹ cũng phải nhảy cẫng lên đòi đi bệnh viện.

Mà bây giờ, bị thương tơi tả thế này, vẫn còn đẩy xe ra bán bánh kếp.

Giây phút đó, tôi thật sự tin nhà đã sản rồi.

Nhưng vừa nghĩ tới đây, tôi lập tức cảnh giác.

Không lẽ ta đến đây rình tôi, muốn tôi trả lại số tiền ngày xưa từng tiêu cho mình?

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Thẩm Hoài Xuyên lên tiếng:

“Tang Dư, giờ nghèo rồi.

“Em có thể…”

Hừ.

Tôi biết ngay mà.

Đàn ông ấy, một khi sa cơ thất thế rồi, sẽ nghĩ đến việc đòi lại từng đồng từng cắc đã tiêu cho phụ nữ.

Không ngờ Thẩm Hoài Xuyên cũng là loại người này.

4 Thế là tôi lạnh mặt ngay lập tức.

Nhưng không ngờ Thẩm Hoài Xuyên lại tôi với ánh mắt tội nghiệp:

“Em có thể… mỗi ngày đến chỗ mua một cái bánh không? Anh sợ không có khách.”

Tôi lập tức đổi sắc mặt:

“Trời ơi, tưởng chuyện gì to tát.

“Chỉ là mua cái bánh thôi mà.

“Anh xem cái gì không biết—mua! Hôm nay em mua hai cái luôn, khỏi cần nấu cơm.”

Nghe tôi , Thẩm Hoài Xuyên dè dặt ngẩng đầu lên.

“Hai cái à? Tang Dư, em có trai rồi à?”

Thấy tôi với ánh mắt kỳ lạ, Thẩm Hoài Xuyên liền giả vờ ho một tiếng để che lấp sự lúng túng.

“Anh không phải muốn tọc mạch đời tư em đâu.” “Chỉ là… muốn quan tâm em một chút, với tư cách trai cũ thôi.”

Thấy tôi lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, nếu không thì mấy chuyện này cũng vô ích rồi…”

Tôi nghe không rõ, hỏi lại: “Vô ích? Anh vô ích cái gì cơ?”

Anh ngẩng đầu lên, mặt đầy cảm kích:

“Tang Dư, ý là… may mà hôm nay gặp em.” “Em vẫn chịu mua bánh của , nếu không hôm nay coi như không công rồi. Cảm ơn em.”

Haizz.

Quả thật là gia đình sa sút thật rồi.

Thẩm thiếu gia bây giờ còn biết cảm ơn nữa cơ đấy.

5 Nhưng mà tôi đi lại cái cách Thẩm Hoài Xuyên đổ bánh thấy cứ sai sai.

“Thẩm Hoài Xuyên, thật sự biết bánh kếp không đấy?” “Đừng là mua mấy cái dụng cụ về rồi lao ra đây bán luôn nha?”

Anh hơi chột dạ, mặt có phần xấu hổ.

“Anh dở thế à? Rõ ràng trước khi ra đây còn nhờ đầu bếp dạy rồi mà…”

Tôi không nhịn phải to tiếng.

“Thẩm Hoài Xuyên, sản rồi thì phải sống đúng kiểu sản chứ!” Đến nước này rồi mà còn đầu bếp?”

Anh cuống quýt giải thích:

“Không! Không phải !” “Đó là đầu bếp cũ của nhà , thấy nhà sản nên thương chỉ dạy chút tay nghề thôi.”

À thì ra là .

Tôi vừa gật đầu vừa xách bánh quay về.

Cắn một miếng, thấy mùi vị cũng không tệ lắm.

Mà nghĩ lại cũng đúng, hai quả trứng, topping đầy ụ thế kia, không ngon mới lạ.

6 Nhưng mà thật, thái độ ăn của Thẩm Hoài Xuyên đúng là không ổn!

Khoảng 6 đến 7 giờ chiều là giờ vàng—người tan học, tan đổ về đông nhất.

Bao nhiêu người bán rong đã đứng sẵn từ trước 6 giờ rồi.

Vậy mà Thẩm Hoài Xuyên toàn gần 7 giờ mới thấy mặt.

Ví dụ như hôm nay, tôi tan lúc 6 giờ, về đến cổng chung cư đúng 7 giờ.

Anh mới đẩy xe từ xa lững thững đi tới.

Đã còn mặc vest, như vừa từ tiệc giới thượng lưu lao về, hoàn toàn lạc quẻ với các hàng quán xung quanh.

“Thẩm Hoài Xuyên, giờ còn thế này mà còn mặc vest à?” “Ra bán hàng thì mặc đại cái gì cũng đi, không thì lát nữa dầu mỡ bắn lên bộ vest rồi lúc đó mới biết thân.”

Nghe tôi , Thẩm Hoài Xuyên như bừng tỉnh, cúi đầu bộ đồ trên người.

Dường như đến lúc này mới chợt nhận ra mình vẫn chưa thay đồ, mặt bối rối thấy rõ.

“Anh… … Tang Dư, không phải như em nghĩ đâu…”

Tôi khoát tay cắt ngang: “Thôi khỏi giải thích, tôi hiểu rồi.”

Nói xong câu đó, mặt Thẩm Hoài Xuyên bỗng đỏ bừng.

“Em… em sao lại biết ?”

“Em biết cái gì cơ?

“Em… không trách đấy chứ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...