11
Khi tôi quay lại phòng triển lãm, trên tay vẫn ôm bó hoa hồng mà Phong Dương tặng.
Giang Dụ thấy ngay lập tức.
“Ai tặng em hoa?” ta cau mày hỏi.
“Một người .”
“Bạn nào? Nam hay nữ?”
“Đã tặng hoa hồng thì đương nhiên là nam rồi.” Tôi đáp với vẻ không kiên nhẫn.
“Lật Chi, em phải rõ ràng chứ, em là vị hôn thê của !”
“Em cũng có thể không phải.”
“Ý em là gì?” Giang Dụ sững người, “Em muốn hủy hôn ước??”
Đúng là tôi đã có ý này.
Bởi gần đây, tôi mới biết một chuyện.
Người cha tệ bạc của tôi đang âm thầm chuyển tài sản, muốn sớm đưa tất cả sang tên em trai tôi.
Đúng là chẳng thể kỳ vọng gì nhiều ở họ.
Những lời để xoa dịu Phong Dương khi nãy, thật ra cũng xuất phát từ cảm thật của tôi.
Hồi nhỏ, bố mẹ chỉ dẫn em trai tôi đi chơi công viên.
Họ mua đồ ăn ngon cho nó, để nó ăn ngoài xong mới về nhà.
“Đừng cho chị nghe nhé.”
Đó là lời hứa bí mật của ba người họ.
Còn tôi, chỉ có thể ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, ra cửa sổ mà thẫn thờ.
Sau này, gia đình có tiền hơn, đủ khả năng mua hai phần đồ ăn vặt.
Nhưng kiểu sinh hoạt ấy, đã không thể thay đổi nữa.
“Nói đi, rốt cuộc em đang nghĩ gì?!”
Hiện tại Giang Dụ vẫn đang truy vấn.
Còn ở một phía khác, đại diện thương hiệu học viện mời đã bước lên sân khấu.
Họ sắp công bố danh sách sinh viên tốt nghiệp hợp tác.
Thích Tâm Diệu bắt đầu chỉnh lại váy và tóc, chuẩn bị bước lên nhận giải.
Các cùng lớp đã gửi lời chúc mừng sớm: “Chúc mừng Thích Tâm Diệu.”
“Thật ghen tị với cậu, công ty này cầu rất cao, đâu phải ai cũng vào .”
Thích Tâm Diệu : “Các cậu cố gắng, cũng sẽ có cơ hội thôi.”
Đại diện thương hiệu nâng mic lên.
“Lần này, có một sinh viên tốt nghiệp đã giành cơ hội hợp tác. Chúng tôi thực sự bị tác phẩm của ấy chinh phục.
“Tác giả là, Lật Chi.”
12
Thích Tâm Diệu và mọi người sững sờ tại chỗ.
Còn tôi, thở phào nhẹ nhõm.
Để thoát khỏi gia đình đáng chán đó, từ nhỏ tôi đã nỗ lực học hành.
Suốt bốn năm đại học, tôi luôn giữ vị trí số một.
Các cuộc thi tôi tham gia, giải thưởng đếm không xuể.
Nếu công ty lớn này vì mối quan hệ mà loại bỏ những người thực sự có năng lực,
Vậy thì nó không thể lọt vào top 500 .
Tôi đã đặt cược vào điều đó.
Và thực tế chứng minh, tôi đã thắng.
Ký kết ngay tại chỗ, mọi thứ diễn ra gọn gàng.
Nhiều ống kính và ánh đèn chiếu vào tôi.
Tôi biết, dù không mặc lễ phục, lúc này tôi vẫn tỏa sáng.
Sau khi triển lãm kết thúc, Thích Tâm Diệu ầm lên đòi tổ chức tiệc.
Chủ yếu là muốn Giang Dụ đến an ủi mình.
Nhưng Giang Dụ lại bước đến trước mặt tôi, : “Em cũng tham gia đi.”
“Em không đi.”
Thích Tâm Diệu nhạo: “Có người vừa ký hợp đồng với thương hiệu lớn đã muốn bỏ rơi cũ rồi.”
“Không biết thì không cần . Bạn cũ? Tôi không có loại như .”
Lời tôi khiến mặt Thích Tâm Diệu tái nhợt.
Tôi đã hẹn Phong Dương, tối nay sẽ cùng nhau ăn mừng.
Vì vội vã rời đi, tôi không để ý rằng ánh mắt Giang Dụ vẫn luôn dõi theo tôi.
Sau khi tôi rời khỏi, ta cũng đẩy Thích Tâm Diệu ra.
“Anh cũng không đi.”
13
Tôi mua hai ly trà sữa, một ly cho Phong Dương.
Lần đầu tiên uống trà sữa, ấy cảm thấy rất mới mẻ.
Mặc dù mới hóa hình lần đầu, thật ra Phong Dương rất hiểu thế giới hiện tại.
Ở trong bệ thờ, không có việc gì , ấy ngày nào cũng quan sát cuộc sống của nhà họ Giang.
Đến cả iPhone ra bao nhiêu đời, ấy cũng nắm rõ.
Hàng ngàn năm trôi qua thời gian đối với ấy như dừng lại.
Tôi không dám tưởng tượng ấy đã sống buồn tẻ đến mức nào.
“Hóa ra trà sữa có vị như thế này,” ấy rất nghiêm túc nếm thử, “ngọt mà hơi chát, tuyệt lắm.”
Tôi còn mang theo những món ăn khác.
Phong Dương thực ra không cần ăn uống, ấy vẫn thử từng món một.
“Những thứ này, lần đầu tiên tôi ăn. Cảm ơn em, Chi Chi. Tôi sẽ nhớ rất lâu.”
Tôi tò mò hỏi: “Anh sống gần như bất tử, thật sự nhớ lâu không?”
“Trải nghiệm lần đầu, luôn khó quên,” ngập ngừng một chút, rồi tiếp, “Giống như em . Tôi chưa từng cưới ai, em là người đầu tiên.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc: “Khoan đã, chưa từng kết hôn sao?”
“Ừ.”
“Vậy đã từng có con chưa?”
“Tất nhiên là chưa. Tôi cả đời đánh trận, chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã chết. Nếu so với bây giờ, gọi là chết trẻ cũng đúng.”
“Vậy nhà họ Giang từ đâu mà có? Họ chẳng phải hậu duệ của sao?”
“Đó là hậu duệ của em trai ta.”
Không trách , lão tổ lại đỏ mặt mỗi khi bị trêu chọc.
Hóa ra thực sự là một thanh niên thuần khiết.
Tôi tiếp tục mời ấy thử rượu thời hiện đại.
Chỉ một lúc sau, Phong Dương đã có chút say, ánh mắt ánh lên một tia cảm.
Tôi cũng không khách sáo, liền đẩy ấy ngã xuống giường khách sạn.
Phong Dương đúng là võ tướng, sức khỏe rất dẻo dai.
Để ấy nỗ lực hơn một chút, tôi dịu dàng :
“Anh , em thật sự thích lắm.”
Đây là lần đầu tiên lão tổ bị gọi như thế, gương mặt nghiêm nghị bỗng chốc đỏ ửng.
Quả nhiên, ấy càng trở nên cuồng nhiệt và đắm chìm hơn.
Khi lý trí gần như biến mất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ từng hồi, mạnh mẽ và gấp gáp.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, khàn giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Chi Chi, là tôi.” Giọng của Giang Dụ, mang theo chút run rẩy.
“Anh đến đây gì?”
“Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc vì ai mà em từ bỏ tôi? Để tôi chết cho rõ ràng, không?”
Tôi: …
Phong Dương nhận thấy sự khó xử của tôi, ghé sát bên tai khẽ: “Tất cả nghe theo em.”
Những gì phải đối mặt thì cuối cùng cũng sẽ đến.
Giang Dụ chọn đúng lúc này để gõ cửa, chắc đã nghe thấy hết rồi.
Tôi vội vã mặc quần áo vào.
Phong Dương đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Giang Dụ thấy một người đàn ông, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Nắm của ta, lao thẳng về phía Phong Dương!
14
Giang Dụ vì quá kích , ra tay quá nhanh, không kịp phản ứng hay tránh né.
Nhưng tay ta dừng lại cách mặt Phong Dương đúng một tấc, không thể tiến thêm nữa.
Một màn chắn vô hình chặn lại cú của .
Cả căn phòng tràn ngập uy lực thần thánh đầy áp lực từ Phong Dương.
Chính khoảnh khắc đó, Giang Dụ mới rõ diện mạo của .
Khuôn mặt ta lập tức tái nhợt, lùi lại liên tiếp.
“Anh… … là quái quỷ gì thế?!”
“Chẳng phải cậu đã có câu trả lời rồi sao?”
“Đừng có nhảm! Anh là người hay là ma?! Đừng ở đây bày trò ma mị!”
Phong Dương lạnh lùng : “Năm cậu mười lăm tuổi, cậu đã cầu nguyện tôi, mong cho con riêng của cha cậu chết thảm ở bên ngoài.”
“Năm mười tám tuổi, cậu cầu mong mẹ cậu đồng ý để cậu bị đẩy ra nước ngoài.”
“Năm hai mươi tuổi, cậu muốn một chiếc Bugatti Veyron.”
“Tuần trước, cậu cầu xin cha cậu giao toàn bộ gia sản cho cậu.”
Mỗi một câu, sắc mặt Giang Dụ lại trắng thêm một phần.
Cuối cùng, ta ngã phịch xuống đất.
“Anh thật sự là… Phong Dương lão tổ?!”
Phong Dương ngồi bắt chéo chân trên ghế, ánh mắt cúi ta.
Hình dáng chẳng khác nào bức tượng trong bệ thờ.
Một lúc lâu sau, Giang Dụ mới tiêu hóa sự thật này.
Nhưng rất nhanh, ta lại rơi vào một trạng thái sụp đổ khác.
“Lật Chi là vợ sắp cưới của tôi, tại sao lão tổ lại muốn cướp vợ tôi?!”
“Nhưng các người còn chưa kết hôn.”
“Hôn ước đã chắc chắn như đinh đóng cột rồi!”
“Thế cậu từng trân trọng ấy chưa?”
Phong Dương vẫn Giang Dụ, ánh mắt lạnh lùng mà đầy thương cảm.
“Giang Dụ, ấy không phải chưa từng đặt kỳ vọng vào cậu, chỉ là, lần này qua lần khác, cậu đều tự tay vỡ.”
Tôi kinh ngạc Phong Dương.
Hóa ra… ấy còn biết cả chuyện đó.
Lần đầu tiên tôi đến thăm nhà Giang Dụ, tôi thực sự đã từng có chút kỳ vọng.
Cùng tuổi, cùng trường, nghe còn rất đẹp trai.
Tôi chưa từng ai, không tránh khỏi có chút thiện cảm với vị hôn phu như .
Nhưng Giang Dụ đã đón tiếp tôi thế nào?
Để tỏ thái độ ngay từ đầu, hôm đó, ta cố ý dẫn một đến nhà, để tôi tận mắt chứng kiến cảnh hai người ôm ấp nhau.
Hóa ra.
Vị thần trên cao đã cảm nhận nỗi uất ức và bẽ bàng của tôi.
“Tôi sẽ thay đổi!” Giang Dụ nghiến răng , “Trước đây tôi không ra gì, sau này tôi sẽ đối xử nghiêm túc với ấy!”
“Không cần, tôi không cần điều đó.” Tôi mở lời, “Tôi đã quyết định hủy bỏ hôn ước với .”
Giang Dụ kích : “Không thể ! Hủy hôn ước thì nhà sẽ sụp đổ mất!”
Phong Dương chống cằm, như thể vừa nghe một câu chuyện nực .
Đôi mắt như thấm đẫm làn nước xuân ẩn chứa nét .
“Không cần cậu bận tâm. Hôn ước của Lật Chi, do chính lão tổ này thực hiện.”
15
Tôi nhanh chóng bắt đầu đi và một căn nhà bên ngoài.
Phong Dương sống cùng tôi.
Ban ngày ấy lo cơm nước ba bữa, ban đêm thì lo chiều chuộng tôi.
Nhưng tin tôi muốn hủy hôn ước chẳng mấy chốc đã đến tai cha tôi.
Ông vô cùng tức giận, gọi tôi về chuyện.
Ngày tôi quay lại nhà họ Lật, em trai tôi cũng có mặt.
Nó và cha đồng lòng đứng về một phía, dùng ánh mắt đầy thù địch tôi.
“Tại sao tự ý hủy hôn ước?” Cha tôi giận dữ hỏi.
“Vì tôi gặp người mình thích.”
“Đồ hỗn láo! Tao thấy mày không biết phân biệt đúng sai! Làm gì có ai tốt hơn và giàu hơn Giang Dụ?”
Giang Dụ không rằng tôi ngoại với Phong Dương.
Chuyện khó tin như thế, ta không dám mở miệng.
Còn Phong Dương, ngay từ lần thứ hai ra ngoài tìm tôi, ấy đã chuẩn bị một bức tượng thay thế để giữ chỗ trong bệ thờ.
Trên bàn có đĩa cà chua bi, vừa khát tôi vừa cầm lấy một quả.
Em trai tôi bất ngờ lao đến, mạnh tay đánh trúng tay tôi.
“Đây là trái cây nhà tao, ai cho mày ăn?!”
Quả cà chua rơi xuống đất, nát bét.
Bạn thấy sao?