Khi Thái Tử Gia [...] – Chương 4

22

Ở đầu dây bên kia, giọng chị ta chói tai:

“Giang Giang, em không thể bướng bỉnh như !”

“Em có biết việc leo lên nhà họ Phó mang lại bao nhiêu lợi ích không?

“Có biết dự án mà họ tạm dừng kia đáng giá bao nhiêu không?”

“Em bị ba nuông chiều đến hư rồi, ngay cả trai cũng dung túng em.”

“Tôi thật sự không chịu nổi nữa! Nếu ở nhà mẹ đẻ tôi, em mà dám như thế này, chắc chắn đã bị đánh đến tàn phế rồi đuổi ra khỏi nhà!”

“Mau đi tìm Phó Kỳ lành ngay, nghe rõ chưa?”

“Nếu không, đợi đến khi ba em qua đời, tôi chắc chắn sẽ tống cổ em ra khỏi nhà!”

“Chị dám rủa ba tôi thêm một câu nữa thử xem?”

Giọng tôi trầm xuống, lạnh băng cảnh cáo chị ta:

“Tôi trước giờ không thèm chấp với chị là vì nể mặt tôi.”

“Nhà chị không coi con ra gì thì đó là việc của chị, tôi không quan tâm.”

“Nhưng nếu chị còn dám chọc vào tôi, thử xem tôi có để yên không?”

“Chị đã là Phó Kỳ thích tôi, mà còn dám mắng tôi như thế, đầu óc chị có vấn đề à?”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Sau đó, tôi gửi ngay bản ghi âm cuộc gọi vừa rồi cho ba và trai.

Rồi thành khẩn nhắn tin xin lỗi họ.

[Ba/Anh, con xin lỗi.]

[Con không nên vì bướng bỉnh mà ảnh hưởng đến công việc của gia đình.]

[Con sẽ đi gặp Phó Kỳ để rõ mọi chuyện. Xin lỗi vì đã rắc rối cho ba và .]

Là đứa con nuông chiều, tôi dường như lại có thêm dũng khí mới.

Con thỏ nhỏ bị những lời trách móc đè bẹp đến mức cụp tai, rúc vào hang, cuối cùng cũng quyết định bước ra đối mặt.

Tôi không muốn trốn tránh nữa.

Cũng không thể cứ mãi nấp sau lưng ba, để ông ấy chắn gió che mưa thay tôi.

23

Khi tôi đến nhà họ Phó, mẹ của Phó Kỳ bảo tôi vào phòng việc của ta chờ.

“Nó thức cả đêm, vừa mới ngủ. Phiền đợi một lát.”

Tôi gật đầu.

Chờ một lát… thành chờ suốt năm tiếng đồng hồ.

Tôi ngồi trên sofa phòng việc, lướt điện thoại đến mức mắt mỏi nhừ, sau đó mới chậm chạp nhận ra—

Bà ấy đang cố ra oai với tôi.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi.

Ai mà chẳng khó chịu khi cậu con trai nâng niu từ bé bị một hành hạ như thế này?

Tôi không thấy bực, đứng dậy lướt qua giá sách, chọn bừa một quyển có bìa in chữ Hán, rồi ngồi xuống đọc.

Không hiểu gì cả.

Rất nhiều chữ tôi biết, ghép lại thì hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì.

Tôi thở dài, vừa định đặt lại quyển sách thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở.

Phó Kỳ mặc áo choàng tắm bước vào, tóc còn ướt.

Thấy tôi, ta rõ ràng sững người trong giây lát.

“Sao em lại ở đây?”

Nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ thoáng qua.

Rất nhanh, ta bật lạnh:

“Dự án mất rồi mới nhớ đến tôi à?”

“Tôi còn tưởng em cứng cỏi lắm, có thể ngang ngạnh đến cùng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì chứ.”

Tôi tròn mắt, không biết nên phản ứng thế nào.

Anh ta bực bội ném khăn xuống đất.

Sải bước qua ôm chặt tôi vào lòng, rất chặt.

Môi ta cắn lên vành tai tôi, giọng đầy căm tức:

“Tiểu thư, sau này còn dám loạn nữa không?”

Anh ta thực sự rất giận.

Ngón tay siết chặt cổ tay tôi, kéo ra sau lưng, khóa chặt lại.

Tư thế hoàn toàn khống chế, không cho tôi bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

“Em đã đến tìm tôi, tức là thừa nhận mình sai, lần này tôi bỏ qua.”

“Nhưng nếu còn loạn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.

“Tôi sẽ nghiền nát nhà em, hiểu không?”

24

Anh ta hung dữ uy hiếp tôi.

Nhưng cơ thể lại đang run rẩy.

Đôi mắt đỏ ngầu, tôi không rời, như thể đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Anh ta đang sợ.

Tôi vẫn im lặng không gì, khiến ta càng lo rằng tôi sẽ lại cãi nhau với ta.

Anh ta không dám đánh tôi, vì sợ tôi đau.

Mắng tôi, sợ tôi giận.

Muốn chỉnh nhà tôi, lại sợ tôi hận ta.

Anh ta thật sự không biết nên gì với tôi nữa.

“Thẩm Giang Giang, em gì đi chứ!”

Anh ta dùng chóp mũi cọ nhẹ vào má tôi, từng chút từng chút, giọng run run, như thể sắp sụp đổ:

“Đừng lờ đi, đừng đối xử với như , xin em đấy.”

“Anh sai rồi, từ giờ sẽ không quản em nữa.”

“Em muốn gì cũng , thức khuya, uống rượu, chơi game, muốn gì thì , chỉ cần đừng giận nữa, không?”

25

Tôi cọ nhẹ lên má ta.

Rúc mặt vào ngực ta, nhịn không bật :

“Tôi thấy mình cũng lợi thật đấy. Ngay cả một đóa hoa lạnh lùng như cũng bị tôi thu phục rồi.”

Phó Kỳ: “…”

Anh ta đen mặt, giữ chặt đầu tôi, ép tôi ngẩng lên:

“Em vừa gì? Lặp lại lần nữa?”

Tôi không dám, chỉ nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay ta, vẫn không nhịn mà bật .

Tranh thủ lúc ta chưa nổi điên, tôi chủ ôm lấy ta, nhẹ giọng xin lỗi:

“Em sai rồi. Em không nên bướng bỉnh như , cứ hở chút là đòi chia tay.”

“Thật ra chồng em cũng dễ tính mà. Nếu em chịu nũng một chút, nài nỉ vài câu, chắc chắn sẽ không quản em chặt như nữa, đúng không?”

“Mấy cái thói quen xấu của em, dù có nũng thế nào, cũng không cho phép đâu.”

Anh ta không chút cảm vỡ ảo tưởng của tôi.

Tôi cảm thấy ta thật sự không biết chiều phụ nữ.

Bỏ tay ra định lùi lại một chút, bị ta giữ chặt:

“Nhưng vì em còn nhỏ, có thể nới lỏng một chút, không quản quá nghiêm.”

“Nhưng không thức khuya đến bốn giờ sáng, cũng không ăn bánh bao nước sốt trên giường.”

Tôi chậm rãi đáp một tiếng: “Ồ.”

Rồi lại thấy buồn :

“Phải cãi nhau đến mức này, mới chịu nhượng bộ.”

“Bình thường, bất kể tôi gì, cũng coi như gió thoảng bên tai, chưa bao giờ thật sự để tâm đến tôi.”

“Cái này không nhận.”

Anh ta cau mày, phản bác ngay:

“Quần áo của em là giặt, cơm của em là nấu, em chỉ cần ho một tiếng là lập tức đưa em đi bệnh viện.”

“Chăm sóc em còn cẩn thận hơn chính mình.”

“Nếu như mà vẫn bị là không quan tâm em, quan tâm ai? Thanh tra mèo đen à?”

Tôi bĩu môi, ngẩng đầu ta:

“Vậy tại sao lại giấu chuyện thân phận của mình?”

“Giấu tôi suốt bốn năm trời, tôi lo lắng chuyện tiền bạc của , còn mặt dày đi cầu xin ba tôi tạo cơ hội cho , thấy vui lắm à?”

26

Thật ra, tôi vốn không định so đo chuyện này.

Dù sao, ta có tiền có thế, ba tôi vui, mẹ tôi hài lòng, ngay cả trai tôi cũng cảm thán rằng cuối cùng tôi cũng một chuyện có ích.

Không ai quan tâm rằng tôi đã bị lừa suốt bốn năm trời.

Dường như, tất cả mọi người chỉ vào kết quả.

Phó Kỳ tôi.

Phó Kỳ giàu có.

Thế là ổn.

Tôi nhạt, lại hỏi ta:

“Vậy rốt cuộc, tại sao phải lừa tôi?”

“Nói với tôi rằng không nghèo, thành thật với tôi, là chuyện khó đến sao?”

Anh ta mím môi, nhẹ giọng đáp:

“Xin lỗi.”

“Lúc đầu, muốn giải thích.”

“Nhưng em cứ luôn hiểu sai ý .”

“Về sau, quên mất… thật sự quên mất.”

“Với lại, hình như em chưa bao giờ chủ nhắc đến điều kiện gia đình .”

“Vậy nên cũng chẳng có cơ hội để nhớ ra chuyện này.”

“Vì tôi sợ tự ti nên không dám nhắc đến.”

“Xin lỗi.”

Anh ta cúi đầu, giọng khàn khàn, thành thật nhận lỗi:

“Anh biết mình sai rồi, xin lỗi.”

Với tính cách của tôi, lẽ ra lúc này tôi rất muốn tặng ta một cái bạt tai thật mạnh.

Nhưng nghĩ đến mái tóc đã bạc đi vài phần của ba, lại gương mặt quá đúng gu của tôi trước mắt, tôi nghiến răng nhịn xuống.

Chuyện này không đơn giản chỉ là một mối .

Vì ba tôi.

Vì mẹ tôi.

Vì cuộc sống phu nhân nhà giàu tung tiền như nước trong tương lai của tôi.

Tôi nhất định phải dạy dỗ cho đàng hoàng con rể vàng này!

27

“Vậy thề đi, từ giờ không lừa tôi nữa.”

“Được.”

Anh ta hôn nhẹ lên tay tôi, giọng bất đắc dĩ:

“Nhưng thề cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là lòng dạ…”

Thấy sắc mặt tôi không tốt, ta nhanh chóng sửa lại lời:

“Anh thề, từ nay mãi mãi sẽ không lừa em nữa.

“Nếu lừa, bước ra khỏi cửa liền bị sét đánh chết.”

Tôi bĩu môi:

“Vậy còn dự án của nhà tôi…?”

“Đã giao cho người khác rồi, giờ mà đổi lại thì không hay.

“Nhưng sẽ chọn cho em một dự án khác còn tốt hơn.”

“Ừm.”

Tôi hài lòng.

Tay lật áo choàng tắm của ta ra, vừa cọ vào cơ bụng rắn chắc, vừa do dự không biết có nên nhắc đến chuyện nhà họ Lâm không.

Bây giờ tâm trạng ta đang khá tốt.

Nhưng nếu nhắc đến Lâm Hựu… chắc chắn ta sẽ cáu.

Tôi liếm môi, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy giọng lười biếng của ta:

“Muốn hỏi chuyện nhà họ Lâm à?”

Tôi thẳng vào mắt ta một giây, nhanh trí rướn lên hôn ta một cái:

“Lâm Hựu cũng chỉ muốn giúp em thôi, đừng giận cậu ấy.”

“Bọn em thật sự không có gì, toàn bộ chỉ là tin đồn vô căn cứ.”

“Anh là người độ lượng, bụng chứa cả thiên hạ, có thể không chấp nhất chuyện này không?”

Anh ta bị tôi chọc :

“Hai người chơi với nhau từ nhỏ, còn từng ngủ chung giường.”

“Nếu mà có gian thật, trên đầu tôi chắc cỏ mọc um tùm rồi.”

Anh ta hờ hững :

“Hai đứa các em ở cạnh nhau chẳng khác gì trẻ con ngồi xem kiến di chuyển tổ.”

“Thay vì lo nó cắm sừng tôi, chi bằng lo nó kéo em ngu theo nó.”

Tôi: “… Ý là tôi ngu?”

“Không, nó ngu.”

Phó Kỳ bổ sung ngay:

“Còn em là bảo bối thông minh nhất.”

Tôi nghi ngờ ta đang cà khịa tôi.

Nhưng tôi không có bằng chứng.

Ánh mắt tôi dừng lại trên cơ bụng săn chắc của ta.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ngày càng sâu thẳm của ta.

“Giang Giang.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...