Anh ấy – từ chiều cao, ngoại hình đến khí chất – đều vượt xa trai cũ của tôi gấp mấy lần.
Người đối diện hơi ngập ngừng, rồi gật đầu:
“Ừ, .”
Tôi lập tức vui vẻ hỏi:
“À mà… tên gì ấy nhỉ?”
“Giang Triệt.”
Tôi trợn tròn mắt:
“Trùng hợp quá! Tên giống hệt Thái tử gia Bắc Kinh kia luôn!”
Anh ta thoáng thất vọng:
“Ồ? Chỉ là trùng tên thôi sao?”
Tôi vỗ vỗ vai :
“Tỉnh lại đi, chúng ta đều là người bình thường mà.”
Chủ nhật, tôi đến khách sạn trước, vừa bước vào sảnh đã đụng ngay Từ Kinh Trạch.
Hắn ta tôi bằng ánh mắt rẻ tiền quen thuộc:
“Tô Hồng Hồng, trai Địa Trung Hải của em đâu? Không đi cùng em à? Chẳng lẽ lại lấy cớ đang kẹt xe?”
Chưa đầy ba giây sau, hắn ta tự khẩy:
“À quên mất, xe điện thì gì sợ tắc đường.”
“Tô Hồng Hồng, chia tay chắc em hối hận lắm nhỉ? Dù sao đó cũng là cơ hội duy nhất để em chạm tới giới thượng lưu mà.”
Hắn ta vừa liếc tôi từ trên xuống dưới, vừa :
“Anh sắp kết hôn với người trong giới, nể mặt em cũng khá xinh, em vẫn có thể nhân ngoài luồng của .”
Tôi âm thầm lật tròng mắt một vòng đầy khinh bỉ.
Nhìn đồng hồ, đã sắp 11:40 – giờ mà tôi và Giang Triệt đã hẹn nhau đến. Tôi còn dặn :
“Nhớ ăn mặc càng sang càng tốt, hôm nay mình phải diễn thật sâu, vả mặt tên trai cũ ngốc nghếch kia một cú nhớ đời.”
Ngay lúc đó, ngoài cửa chầm chậm tiến vào một chiếc siêu xe sang chảnh.
Từ xe bước xuống là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, dù đeo kính râm vẫn không che khuôn mặt xuất chúng.
Tôi mừng rỡ chạy tới, khoác lấy tay :
“Bảo bối~”
Rồi nhỏ giọng ghé sát tai hỏi:
“Xe hả? Chắc đắt lắm đúng không? Sao phải tốn tiền vô ích thế này?”
Giang Triệt cúi đầu, nghiêng người nhỏ bên tai tôi:
“Không đắt, cho mượn, không tốn xu nào.”
Hơi thở mát nhẹ của lướt qua vành tai khiến tai tôi nóng bừng.
Anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên bên cạnh, lập tức có hai người cầm cây lau nhà ra… lau bóng sàn chỗ bước qua.
Anh khoác tay tôi, giày da gõ nhẹ trên sàn đá hoa, từng bước một tự tin bước lên bậc thềm khách sạn.
Tôi dừng lại trước mặt Từ Kinh Trạch, mỉm giới thiệu:
“Giới thiệu một chút, trai tôi – Giang Triệt.”
5
Từ Kinh Trạch rõ ràng có chút bất ngờ:
“Thế còn chàng Địa Trung Hải hôm bữa đi ăn với em đâu? Sao hôm nay không thấy?”
Rồi hắn ta bắt đầu săm soi Giang Triệt, mà Giang Triệt cao tận 1m88, cao hơn Từ Kinh Trạch hẳn 7 phân, đến mức hắn suýt muốn nhón chân lên để đỉnh đầu của người ta.
Hắn nghi hoặc hỏi:
“Không lẽ Địa Trung Hải đội tóc giả? Không đúng, còn đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Giang Triệt cau mày tôi:
“Địa Trung Hải gì cơ?”
Tôi khoát tay:
“Không quan trọng.”
Rồi tôi khoác tay , ngọt ngào :
“Chính người này đây. Vừa nãy còn bảo tôi ‘tiểu tam’ của hắn nữa đấy.”
Giang Triệt mỉm nhẹ nhàng, giọng lãnh đạm:
“Họ Từ đúng không? Dám vô lễ với tôi thế này… Trời sắp lạnh rồi, chắc cũng đến lúc cho Từ thị sản.”
Từ Kinh Trạch tức tối đỏ mặt:
“Mày tưởng mày là ai? Mày một câu là nhà tao sụp à?”
“Tao khuyên mày nên đi hỏi thử xem, ở Bàn Cẩm, ai mới là bố của mày.”
Đúng là khí thế ngút trời luôn.
Giang Triệt cúi đầu liếc cổ tay hắn:
“Đồng hồ không tệ, mẫu cơ bản hả?”
Rồi không không rằng xắn tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ đính đầy kim cương lấp lánh.
“Của tôi cũng không đắt lắm đâu, cùng hãng với đấy, chỉ là phiên bản cao cấp nhất thôi, tầm… mười triệu tệ.”
Từ Kinh Trạch đỏ gay cả mặt, giận dữ:
“Đây là hàng fake đúng không? Nhìn mấy cái logo trên người tao chưa? Cả bộ tao mặc là LV đấy!”
Giang Triệt vẫn điềm nhiên, nhếch môi:
“Cậu biết cái gì là cao cấp thiết kế cá nhân hóa không? Người thực sự có tiền ai lại mặc nguyên người toàn logo, quê lắm.”
Từ Kinh Trạch gào lên:
“Tô Hồng Hồng! Đây là diễn viên về đóng vai tổng tài đúng không?! Giả tạo vừa thôi!”
Cả hội học nghe ầm ĩ nên túa lại.
Một nữ sinh bước tới giễu cợt:
“Làm màu cái gì mà ghê ? Tô Hồng Hồng, tôi nhớ đã từng thấy ở Trung tâm hành chính rồi. Cô ở một cơ quan gì đó đúng không? Nghe lương có bốn ngàn mấy, quen nổi kiểu trai này á?”
Lại một người khác chen vào:
“Bình thường giả vờ tí thì , chứ lần này diễn lớn quá, không sợ bị lật tẩy à?”
Rồi thêm một đứa fan cuồng của Từ Kinh Trạch lên:
“Không biết trai có tiền hay không, Từ Kinh Trạch thật sự là trai đẹp nhà giàu đó!!! Mà tính còn tốt! Nếu chỉ vì muốn trả thù, thì tôi phải thật – nhỏ nhen quá rồi đấy.”
Ban đầu tôi cũng hơi chột dạ. Nhưng đến khi nghe người ta khen Từ Kinh Trạch “tính tốt”, lại còn tôi “nhỏ nhen”, thì… tôi nổi giận thật rồi.
“Từ Kinh Trạch lăng nhăng như bạch tuộc tám vòi, chị mà hắn có nhân phẩm thì tôi chúc chị cũng kiếm một thằng y chang như hắn trai.”
Cô đó lập tức xị mặt:
“Tô Hồng Hồng, chị sao lại trù người ta như chứ…”
Tôi tức đến mức phải bật .
Giang Triệt liếc qua bàn tiệc, nhíu mày :
“Đây là… món nhà quê hả? Sao không có cua hoàng đế, cá hồng đại dương, tôm hùm Úc loại thượng hạng? Vốn dĩ tôi định gọi mấy món đó cho các người, …”
“Một lũ học vô văn hóa, nịnh trên đạp dưới – tiền của tôi không tiêu cho người không có phẩm chất.”
Tôi mỉm nhẹ, trong lòng thật sự… sảng khoái vô cùng.
Giang Triệt đúng là rất biết “diễn” đấy chứ!
Cả đám học bắt đầu ồn ào phản ứng:
“Cả bàn tiệc này tốn hơn mười ngàn đấy, đừng có không có tiền rồi bày đặt màu!”
“Ai không có phẩm chất? Giờ ông dám gọi mấy món đó ra tôi gọi ông là cha luôn!”
“Người đầy hàng fake mà cũng bày đặt đại gia!”
Lúc này, có một thằng béo ục ịch đứng ra:
“Chắc chắn là giả rồi, vì chiếc xe của hắn tôi từng thấy trên web – cả nước không có nổi ba chiếc.”
“Hắn còn trẻ như , sao đủ tiền mua nổi chiếc đó?”
Tôi bắt đầu lo lắng, khẽ kéo tay áo Giang Triệt.
Còn Từ Kinh Trạch thì có vẻ như vừa lật lại thế cờ, đứng yên Giang Triệt đầy đắc ý.
Đúng lúc đó, Giang Triệt vỗ tay một cái, phía sau lập tức có một dàn đầu bếp xếp hàng đẩy các món ăn lên.
6
“Tôm hùm Úc thượng hạng – một phần.”
Cải thảo luộc nước trong – một phần.”
“Cá hồng đại dương đánh bắt tự nhiên – một phần.”
“Hải sâm cực phẩm – sáu phần.”
16 món nóng, 8 món nguội, toàn là những thứ tôi chưa bao giờ thấy trong thực đơn đời thường.
Từ Kinh Trạch còn chưa kịp gì, thì điện thoại hắn reo.
Giọng ông bố từ đầu dây bên kia vang lên như sấm:
“Thằng ranh con! Mày ra ngoài đắc tội ai hả?! Công ty sắp bị hủy rồi đấy!! Còn dám lông bông bên ngoài, cút về ngay cho tao!!!”
Mọi người lập tức sững sờ, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Lẽ nào… ta là đại gia thật?”
Gã béo vừa rồi vội bước đến, đổi giọng 180 độ:
“Hóa ra là đại ca thật, tại tôi mắt mù không biết người! Tô Hồng Hồng, sao không giới thiệu trai của cậu từ sớm!”
Tôi thầm nghĩ: Giới thiệu cái gì chứ, tôi còn mới biết ta có vài ngày…
Giang Triệt phất tay:
“Không cần.”
Đám đầu bếp đồng loạt quay sang hỏi :
“Thiếu gia, số món này xử lý thế nào ạ?”
“Các lao công ngoài kia mỗi ngày việc vất vả, đem hết ra mời họ đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Đi thôi.” – Giang Triệt nắm lấy tay tôi.
Tôi định rút tay ra, sợ bị người ta ra sơ hở, đành để nắm chặt lấy.
Tôi khẽ hỏi :
“Bàn tiệc đó… chắc đắt lắm nhỉ?”
“Thật ra chỉ là… mô hình thôi.”
“Còn cuộc gọi của bố Từ Kinh Trạch thì sao?”
“Trùng hợp thôi.”
“Ồ, trùng hợp thật đấy.”
Giang Triệt nghiêng đầu tôi, chậm rãi hỏi:
“Địa Trung Hải là ai?”
Không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy giống như đang bị trai bắt quả tang vụ ngoại .
“Chỉ là… đối tượng xem mắt.”
“Ồ~ Xem mắt.”
Tự nhiên tôi nghe thấy trong giọng … có chút chua chua mỉa mai.
Anh quay sang tôi:
“Vừa hay đang là giờ ăn, mời em đi ăn tối nhé.”
Tôi thành thật :
“Hôm nay giúp em một trận lớn, để em mời đi.”
“Cũng .”
Giang Triệt lái chiếc siêu xe của mình, từ từ dừng lại trước một quán nướng vỉa hè.
Rồi trong bộ vest chỉnh tề của mình, bình thản ngồi xuống ghế nhựa nhỏ.
Tôi :
“Chỉ có đồ nướng ở mấy quán lụp xụp thế này mới là ngon thật sự đấy.”
Tôi đầy nghi hoặc, rồi hỏi:
“Bộ vest này của không phải là đồ đấy chứ?”
“Không, đồ của .” – đáp.
Tôi quay ra gọi:
“Chú ơi, lấy cho cháu cái tạp dề!”
Rồi tôi thấy Giang Triệt – trong bộ vest chỉnh tề – khoác ngoài một chiếc tạp dề hồng caro viền ren… in hình Hello Kitty.
Vai rộng eo thon, khí chất cấm dục, một phát là khiến người đi đường phải ngoái lại lần hai.
Bạn thấy sao?