Tôi vội vàng rút điện thoại ra nhắn cho :
“Đừng tặng nữa đừng tặng nữa, mấy món quà này Douyin lấy phần trăm hết đó!”
“Hu hu, có thể chuyển khoản trực tiếp cho em không?”
Một lúc sau, tôi nhắn thêm:
“Nhớ ghi là ‘tặng tự nguyện’ nha.”
Giang Triệt: “Được.”
Giang Triệt: “Bảo bối, bán ngỗng có gì khó khăn không? Anh mua hết phúc lợi cho nhân viên công ty nhé?”
Tôi hoảng hốt:
“Không cần, ngàn vạn lần không cần đâu ơi!”
Giang Triệt: “Được, mọi chuyện nghe lời em hết.”
Tôi nghĩ: Không lẽ vì sĩ diện mà ấy đem cả tiền cưới vợ đi đốt vào Douyin à?!
Sau khi thả nguyên trăm quả Carnival, lượng người xem trong livestream tăng vọt. Tôi tiếp tục ra sức giới thiệu ngỗng quay, cuối cùng cũng bán hơn trăm con. Nhưng thấy hiệu quả không còn cao, tôi tắt sóng luôn.
Chưa đầy một lúc sau, Giang Triệt chuyển cho tôi một triệu tệ, ghi rõ ràng: “Tặng tự nguyện”.
???
Tiền ở đâu ra trời???
Tôi vội vàng chuyển lại ngay, kèm lời nhắn:
“Đừng chuyển khoản số tiền lớn cho người lạ! Không dễ dàng tin người lạ, biết chưa!”
Giang Triệt: “Nhưng em là mà.”
Giang Triệt: “Bảo bối, mắt em đẹp lắm, thật sự rất muốn biết gương mặt em đằng sau lớp khẩu trang thế nào.”
Tôi tiện tay gửi luôn một tấm hình của Lưu Diệc Phi:
“Em trông như thế này nè.”
Giang Triệt: “Em thật xinh đẹp.”
Tôi hỏi tiếp:
“Sao nạp nhiều tiền như thế? Tốn lắm đó!”
Giang Triệt: “Nhiều sao? Không phải chính em bảo nạp à?”
“Chỉ mấy chục vạn thôi mà, tiền tiêu vặt thôi.”
Nói thật, ngay khoảnh khắc ấy… ta thực sự có chút khí chất của một tổng tài bá đạo.
Tối đó, ba tôi hí hửng chạy tới báo tin:
“Con ơi! Ngỗng quay nhà mình cháy đơn rồi! Có một khách lớn đặt hẳn ba ngàn đơn!”
“Phát rồi phát rồi! Mấy cái lò quay ngỗng chắc phải đỏ lửa suốt ngày đêm!”
Tôi bán tín bán nghi hỏi:
“Khách ở đâu ba?”
Giang Triệt thì đang ở Kinh thị (Bắc Kinh).
Ba tôi đáp:
“Ở Tân thị (Thiên Tân), ông chủ mê món này lắm, đặt về phát cho nhân viên ăn Tết Trung thu!”
Mà đúng là chỉ còn hai tuần nữa là Trung thu… nên tôi cũng tạm tin.
Ngay sau đó, Giang Triệt nhắn tin cho tôi:
“Bảo bối, mình gặp nhau đi.”
3
Yêu qua mạng thì phải có sự tự giác của người qua mạng.
Tôi nhắn lại bốn chữ: “Xin phép từ chối.”
Giang Triệt gửi ngay một icon khóc nhè:
Tại sao ?”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi trả lời:
“Anh biết chuyện hôn nhân chính trị chứ? Bọn quý tộc như tụi em hay phải đấy. Bố em đã sắp xếp cho em một mối hôn sự, em mang trên vai vận mệnh cả gia tộc, không có quyền chọn đâu.”
“Chia tay thôi.”
Sau đó, bất kể Giang Triệt có nhắn gì, tôi đều không trả lời nữa.
Đến thứ Bảy, tôi đi gặp đối tượng xem mắt mà ba tôi sắp xếp – à không, gọi là “liên hôn” cũng .
Anh ta có mái tóc kiểu… Địa Trung Hải (tóc rụng hai bên, chỉ còn giữa đầu), mà đó còn chưa phải là điều tệ nhất.
Ánh mắt ta dừng lại trên tay tôi – lúc đó tôi đang cầm cốc trà nhài sữa – rồi chậm rãi buông một câu:
“Tôi không thích con quá vật chất.”
Một ly trà sữa mà đã là vật chất rồi hả? Tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Lỡ sau này cưới nhau, tiệc cưới cũng phải tổ chức ở… tiệm gà rán Hoa Lai Thị chắc?
Anh Địa Trung Hải tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Sau này cưới về, em phải hiếu thuận với mẹ . Một mình bà nuôi lớn thật sự rất vất vả.”
Vừa vừa rơi mấy giọt nước mắt cá sấu.
Tôi nhịn vài giây, cuối cùng vẫn phải lên tiếng:
“Anh Trương này, tôi cần nhắc là – hiện tại tôi chỉ là người đi xem mắt, chưa phải đâu.”
Anh ta khựng lại, rồi vẫn mặt dày tiếp tục:
“Thật ra trừ việc em hơi tiêu xài hoang phí thì thấy em cũng mà. Chẳng lẽ sức hút của không đủ để lay em sao?”
Tôi nhẹ, trong lòng thì đang tưởng tượng cảnh tạt nguyên ly trà sữa vào mặt hắn sao cho thật ưu nhã.
Nhưng tôi… nhịn.
Anh ta gọi phục vụ:
“Check giúp tôi mã giảm giá nhóm.”
Rồi quay sang tiếp:
“Ra ngoài ăn uống một bữa tốn kém thật đấy. À đúng rồi, em biết nấu ăn chứ?”
Tôi bảng giá: combo giảm giá này chỉ có 60 tệ, mà hắn ta ngấu nghiến ly nước mơ rồi quay sang phán:
“Chỗ này nước mơ miễn phí, em thật sự không nên tốn tiền gọi trà sữa.”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết nỗi buồn thì… một người bước tới.
Là trai cũ của tôi – Từ Kinh Trạch.
Anh ta ngạc nhiên tôi:
“Tô Hồng Hồng?”
Sau đó quay sang gã đối diện tôi, gương mặt đậm chất “không thể tin nổi”:
“Đây là… trai em á?”
Nhìn mấy món trên bàn, ta lắc đầu đầy khó hiểu:
“Hai người ăn… mấy thứ này á?”
Anh Địa Trung Hải bực bội:
“Ý là gì đấy?”
Từ Kinh Trạch là trai tôi hồi đại học.
Tôi vẫn nhớ rõ lúc ta chia tay tôi đã từng :
“Tô Hồng Hồng, chúng ta là người của hai thế giới. Tương lai sẽ du học, sau đó về tiếp quản gia nghiệp.
Còn em, chỉ là một đứa nhà quê, tiền đồ phát là thấy đáy – suốt đời cũng chỉ ngồi trong ô văn phòng, lãnh lương 3.500 tệ một tháng.”
Anh ta hoàn toàn phớt lờ gã đầu Địa Trung Hải, ngẩng cao đầu tôi, giọng đầy kiêu ngạo:
“Tháng sau có buổi họp lớp đại học, em biết rồi đấy, nhớ dắt trai… Địa Trung Hải của em đến nhé.”
Vất vả lắm mới chịu đựng xong buổi xem mắt, vừa về đến nhà, tôi đã nhận tin nhắn từ “ chàng liên hôn” kia:
“Hôm nay tiền đi taxi hết 8 tệ 5, em chuyển cho 4 tệ cũng nha~ ”
“Thằng đó là trai cũ của em à? Nhìn đã thấy chẳng có giáo dưỡng gì. Mắt người kém thật đấy. May mà ông trời thương em, cho em gặp ~”
…Tôi bùng cháy rồi.
Tôi chuyển thẳng 8 tệ 5 cho hắn, kèm theo:
“Anh Trương, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu.”
Hắn rep liền:
“Hôm nay ăn uống hết 120, em chuyển cho 60 nha.”
Tôi khẩy – đúng kiểu tay không bắt giặc.
Số tiền 150.000 tệ rút từ Douyin đã về tài khoản.
Tôi chuyển hết cho Giang Triệt.
Anh lập tức nhắn lại:
“Sao tự nhiên chuyển tiền cho ?”
“Em chịu chuyện với rồi à?”
“Mình đừng chia tay nữa, không?”
“Em không muốn xem cơ bụng nữa sao? Anh cho em xem mà.”
Ngay sau đó, Giang Triệt hoàn tiền lại.
“Tiền đã cho em rồi thì là của em. Anh không thiếu từng đó.”
Tôi thành thật nhắn lại:
“Ngay từ lúc nạp một phát 30 vạn, em đã biết chắc chắn không phải người bình thường. Nhà chắc phải rất giàu.”
“Nhưng em với chênh lệch quá lớn. Em không phải con nhà hào môn gì cả. Em chỉ là một bình thường thôi.”
Chưa đợi Giang Triệt trả lời,
Tôi… chặn .
4
Hôm sau, nghe ông chủ lớn ở Tân Thị sẽ đích thân đến lấy ngỗng quay nhà tôi.
Ba tôi ông ấy rất có thiện cảm với tôi, bảo tôi đến xưởng giúp một tay.
Tôi vừa tới cổng xưởng thì thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, tay kẹp cặp da, đứng chờ ngoài cửa.
Sau lưng ông là một người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai xuất chúng, vẻ mặt khá lạnh lùng.
Chỉ đến khi tôi xuất hiện, ánh mắt ta mới thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng.
Tôi bước tới, hai tay bắt lấy tay người đàn ông trung niên, nhiệt :
“Chắc ngài là ông chủ Giang nhỉ? Đúng là sự nghiệp thành công, khí chất phi phàm!”
Tôi cảm thấy hai người kia đều hơi sững sờ.
Tôi sang người trẻ tuổi đứng phía sau:
“Còn cậu là trợ lý của Tổng Giang à?”
Anh ta hơi khựng lại, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh rồi đưa tay ra phía tôi, ánh mắt đầy mong đợi:
“Phải.”
Tay ta rất đẹp – ngón dài, sạch sẽ, móng tay cắt gọn gàng, là một bàn tay khiến người khác phải ý.
Tôi cũng đưa tay ra bắt lại:
“Rất hân hạnh gặp.”
Người đàn ông trẻ này cứ bám lấy tôi mãi, đi đâu cũng đi theo.
Anh hỏi:
“Em tên gì?”
“Tô Hồng Hồng.”
“Em việc ở đâu?”
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi liếc , nửa nửa thật:
“Chúng ta không phải đang đi xem mắt đâu đấy nhé.”
Lúc này, trong group lớp đại học của tôi tin nhắn cứ bật lên liên tục.
Tôi mở ra xem, thấy Từ Kinh Trạch đang tag cả nhóm:
“Chủ nhật này mọi người ăn uống thoải mái nhé, tính hết vào hóa đơn của tôi.”
Trong nhóm có không ít người bắt đầu tâng bốc:
“Tổng Từ hào phóng quá!”
“Tổng Từ đỉnh nhất!”
Sau đó, Từ Kinh Trạch tag riêng tôi:
“Tô Hồng Hồng, em sẽ dẫn trai theo đúng không?”
Nghe vị ông chủ Tân Thị kia còn muốn khảo sát dự án gì đó, nên sẽ ở lại gần nhà tôi vài ngày.
Tôi quay sang người đàn ông trẻ tuổi đang đi cạnh mình, dè dặt hỏi:
“Ờm… Chủ nhật này có một buổi ăn uống miễn phí, có thể… giả trai em không?”
Bạn thấy sao?