Tôi quen “Strong Brother” qua mạng, ấy bảo mình là Thái tử gia trong giới quyền quý Bắc Kinh.
Để không bị lộ là dân quê mùa, tôi – một nhân viên công ăn lương với mức lương 3.500 tệ/tháng – ngày nào cũng bịa chuyện chia sẻ trải nghiệm bay hạng nhất.
“Tay tiếp viên đó, ngày nào cũng đẩy cái xe nhỏ bán ô mai Thiên Sơn với sữa viên Nội Mông, mấy thứ đó tôi ăn phát ngán rồi.”
Anh ấy cũng hùa theo: “Ừ, mấy món đó tôi cũng chán lắm rồi.”
Tôi bật khẩy: “Anh ngồi ghế cứng của hãng nào ?”
Không ngờ… người tôi quen qua mạng lại thật sự là một Thái tử gia.
1
Lướt livestream cờ thấy một chàng có tên strong brother. Livestream chỉ có đúng năm người xem, ta mặc vest chỉnh tề, không lộ mặt, tuyên bố không cần tặng quà, vì là Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh – tên là Giang Triệt, tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu.
Mà thân phận tôi còn “xịn” hơn – tôi là người xây dựng chủ nghĩa xã hội, hay cách khác, một con “trâu ngựa” đúng nghĩa.
Tôi bắt đầu “nổ” trong livestream của ta, tự xưng mình là “đóa hoa phú quý nơi trần thế”, là Vương Mẫu Nương Nương chuyển thế.
Tôi bảo: “Hôm nay là Thứ Năm điên cuồng, chuyển cho tôi 50 tệ đi, để tôi xem thử bản lĩnh thế nào.”
Anh ta add WeChat tôi, hỏi xin số tài khoản. Tôi bảo: “Năm mươi tệ thôi mà, cần gì đến số tài khoản?”
Anh đáp: “Xin lỗi, tôi tưởng là năm mươi vạn.”
Hừ, đúng là biết diễn, tôi thấy cũng khá thú vị.
Cứ mà trò chuyện suốt hai tháng, tôi và chàng streamer nhỏ này… nhau qua mạng.
Có hôm gửi tôi một tấm hình chụp siêu xe, gara nhà có hàng chục chiếc, mỗi ngày không biết nên lái chiếc nào.
Tôi vừa ăn cháo ngô bà mẹ nấu với dưa muối vừa nhắn lại.
Tôi “giả bộ” đi mua túi hiệu ở trung tâm thương mại, không thèm trả giá:
“Cái này, cái này, với cái kia nữa, gói hết cho tôi.”
Nghĩ một chút, tôi nhắn tiếp: “Haizz, mỗi lần mua sắm cũng chỉ tầm một hai triệu thôi mà.”
Anh hỏi tôi mua ở đâu. Tôi quên mất cái tên SKP là gì, nên trả lời:
“À ~ ở cái trung tâm thương mại tên SKY ấy.”
Anh gửi voice hỏi: “Có trung tâm nào tên kỳ à?”
Giọng rất hay, kiểu như có cái móc nhỏ, gãi đúng vào tim người ta, ngứa ngáy nhột nhột.
Tôi nghe voice ba lần rồi mới nhắn lại: “Bên Mỹ đó, người chưa từng thấy thế giới rộng lớn như thì không biết cũng là bình thường thôi.”
Ăn xong cháo ngô, tôi cưỡi chiếc xe điện cà tàng từ vùng ven thành phố chạy lên trung tâm đi .
Vừa đến văn phòng, lại gửi tôi ảnh chụp vườn hoa nhà mình:
“Mấy bông hồng này là bố tôi nhập về từ Thổ Nhĩ Kỳ đấy.”
Tôi mỉm nhẹ:
“Vườn biệt thự 2000 mét vuông nhà tôi trồng đầy đào, mận, mơ. Còn có cả mướp với bí leo đầy giàn.”
Ngày nào cũng phải “nổ” mệt muốn chết, tôi bắt đầu muốn chia tay, nên dù có nhắn gì, tôi cũng chỉ trả lời đúng năm chữ.
Anh: “Hôm nay ăn sashimi.”
Tôi: “Ở, cho xem cơ bụng.”
Anh: “Anh lại vừa chốt một đơn hai trăm triệu.”
Tôi: “Ở, cho xem cơ bụng.”
Anh gửi voice: “Bảo bối ơi~ đang ở ngoài, bất tiện lắm, tối về không?”
Tôi vẫn: “Ở, cho xem cơ bụng.”
Mấy phút sau vẫn không thấy trả lời, chắc là block tôi rồi.
Thế rồi điện thoại tôi sáng lên – là tin nhắn từ .
Một tấm ảnh, rõ là chụp trong nhà vệ sinh:
Một người đàn ông vén áo vest và sơ mi trắng lên, để lộ cơ bụng rõ từng múi, mạch máu lờ mờ nơi cánh tay.
Quả là… phẩm chất tiên nhân.
Anh gửi voice: “Bảo bối~ như này chưa?”
Tôi nghĩ: chắc mệt lắm khi phải đi tìm ảnh mạng đẹp như , huhuhu, tôi chỉ biết… xót thương trai thôi.
Thế là tôi nhắn lại:
“Có thể cắn áo bằng miệng, rồi chụp thêm tấm nữa không?
Làm ơn nha, em thực sự muốn xem.”
Rồi … thật sự gửi tiếp một tấm ảnh: miệng ngậm góc áo vest và sơ mi, để lộ cơ bụng hoàn hảo.
Chậm đã, hoãn chia tay một ngày!
Tối đến, ấy gọi video cho tôi. Cả văn phòng chẳng còn ai, chỉ có mình tôi – con trâu cày mòn đít – vẫn đang tăng ca.
Hành lang tối om, tôi hơi sợ, chỉ mong có ai trò chuyện cho đỡ đơn, nên chuyển sang chế độ nghe bằng âm thanh thay vì mở video.
Giọng có phần không vui của Giang Triệt vang lên từ đầu dây bên kia:
“Bảo bối, không phải đã hẹn tối nay gọi video sao? Anh muốn biết em trông thế nào cơ mà.”
Tôi lúc đó mặt mộc hoàn toàn, tóc thì buộc hết lên, để lộ cái trán sáng choang, còn mọc thêm hai cái mụn. Dù biết chắc bên kia là kẻ lừa đảo, tôi cũng không tài nào dùng gương mặt này mà đối diện camera .
Tôi gõ lạch cạch trên bàn phím.
Chắc ta nghe thấy tiếng, liền hỏi:
“Bảo bối, em đang gì thế?”
“Tôi đang kết nối huyết mạch kinh tế vùng Đông Bắc Trung Quốc.”
Thật ra là đang sửa bài phát biểu cho sếp. Cái tên chết tiệt đó vừa vỗ mông đứng dậy tan , bỏ lại một mình tôi ở đây quần quật.
Anh ta tỏ ra ngạc nhiên:
“Vậy là em bận thật nhỉ.”
Tôi hờ hững đáp:
“Ờ thì… bố tôi cũng có mấy trăm tỷ ăn linh tinh, bảo tôi về tiếp quản.”
Thực tế là bố tôi mở trang trại, nuôi cả vạn con ngỗng trắng.
Ông ấy thấy lương tôi thấp quá, cứ nằng nặc bảo tôi về quê quản lý trại.
Tôi gõ nốt chữ cuối cùng, gửi văn bản cho sếp.
Sếp mãi không phản hồi, chắc lại đi nhậu đâu đó rồi. Tôi hết kiên nhẫn, bắt đầu đi xuống tầng.
Giang Triệt vẫn đang tám vu vơ ở đầu dây bên kia.
Tôi chậc một tiếng:
“Không hiểu sao bố tôi lại xây văn phòng tổng giám đốc tận tầng 88, ngày nào đi thang máy cũng mệt gần chết.”
Vừa thì thang máy dừng ở tầng 8. Tôi bảo:
“Bảo bối, em vào thang máy rồi nhé, sắp mất sóng.”
Chỉ vài giây sau – “đinh” một tiếng, tôi bước ra khỏi thang máy.
Anh ta ngờ vực:
“Thang máy tầng 88 mà xuống nhanh à?”
Tôi lấp liếm:
“Công nghệ cao thôi, không hiểu đâu.”
“Giờ em phải đi lái con Porsche của mình rồi, đang lái xe thì không tiện nghe điện thoại đâu, tắt máy nhé.”
Rồi tôi vặn khóa điện chiếc xe điện hiệu Yadea của mình và… vèo đi trong gió.
2
Trang trại nuôi ngỗng của ba tôi muốn mở rộng quy mô. Ông suy đi tính lại, cuối cùng quyết định… để tôi livestream bán ngỗng.
Thế là tài khoản Douyin của tôi chính thức đổi tên thành: AAA – Hồng Tỷ Ngỗng To Bàn Cẩm.
Trước buổi livestream, vì hơi sợ xã hội nên tôi đeo khẩu trang, ngồi ngay tại trại nuôi ngỗng.
Phải công nhận ba tôi chịu “đốt tiền” mua lượt xem cũng có hiệu quả thật – livestream vừa lên sóng đã có một, hai trăm người vào xem.
Tôi bắt đầu giới thiệu:
“Đây, ngỗng nhà mình toàn là ngỗng to xịn xò nhé, từ trại nuôi thả thẳng ra ngỗng quay. Link số 1, bấm vào mua luôn đi ạ!”
Tôi đọc phần bình luận phía dưới:
【Mua ngỗng tặng luôn streamer không?】
“Tạm xin lỗi, streamer là hàng không bán.”
【Mua bao nhiêu con thì streamer mới chịu lộ mặt?】
“Mua ba ngàn con là , mà trùng hợp sao – bên mình còn đúng ba ngàn con.”
【Da nhạy cảm ăn không?】
“Da nhạy cảm, da dầu mụn đều ăn vô tư nhé, không sao cả!”
【Streamer có trai chưa?】
Tôi vừa đọc vừa bịa: “Bạn biết Thái tử gia giới Bắc Kinh – Giang Triệt – không? Ừm, trai tôi đấy.”
Dưới phần bình luận bắt đầu loạn: 【666】【Ghê đấy】【Giỡn mặt à】…
Tôi thao thao bất tuyệt như hổ đói xuống núi, quay lại … tổng cộng bán đúng hai con ngỗng.
Rồi, trai online của tôi cũng bước vào phòng livestream.
Giang Triệt: “Bảo bối, sao em đổi tên thành ‘AAA – Hồng Tỷ Ngỗng To Bàn Cẩm’ rồi?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Trải nghiệm khởi nghiệp chút ấy mà.”
Tôi nháy mắt vào camera:
“Thấy chưa, trai tôi đây này! Nào , bắn một cái ‘tên lửa’ cho mọi người xem tài lực chút nào!”
Giang Triệt: “Đợi nghiên cứu cách nạp tiền nhé… chưa biết nạp.”
Tôi không trông mong gì ở ấy cả – đoán đâu cũng chỉ là một công nhân như tôi, lương tháng chắc tầm ba cọc ba đồng.
Dưới phần bình luận liên tục cà khịa:
【Haha, công nhân trại ngỗng cũng Thái tử gia à?】
【Thái tử gia cái gì, tôi còn là Thái Thượng Hoàng Thượng Hải đây này!】
【Sắp mất mạng vì mạng lag rồi Thái tử gia ơi~】
May thay, vẫn có người dễ thương:
【Streamer hài ghê, có khiếu giải trí thật đó!】
Năm phút trôi qua Giang Triệt vẫn không tặng quà, tôi tưởng ta out rồi.
Nào ngờ – bùm bùm bùm – màn hình tràn ngập hiệu ứng rực rỡ.
【Giang Triệt đã tặng 100 chiếc “Lễ hội hoành tráng (Carnival)”.】
Trong Douyin, “Lễ hội hoành tráng” là món quà đắt nhất – một cái tận 3.000 tệ, mà tặng hẳn 100 cái, tức là… 300.000 tệ!
Tôi sững người đến trợn trắng mắt như gà chọi bị đập đầu:
“Bảo bối ơi, không phải lấy tiền công đi tiêu bậy đấy chứ?”
“Tất cả mọi người ơi, đừng tin trai tôi là Thái tử gia Bắc Kinh gì hết, tôi nãy giờ chỉ thôi á!”
Bạn thấy sao?