Anh trai tôi là thái tử gia của giới giải trí Hồng Kông.
Bạn cũ của lại là vị hôn thê của thái tử gia giới Thượng Hải – Hạ Lâm Châu.
Để giúp hai người họ sớm ngày gương vỡ lại lành, tôi vừa dỗ vừa lừa, khiến Hạ Lâm Châu chủ lui hôn với tôi.
Hôm trai tôi ôm mỹ nhân về dinh cũng đúng ngày sinh nhật của Hạ Lâm Châu.
Tôi không còn giữ dáng vẻ đóa bạch liên vô nữa, một cước đá đổ bánh sinh nhật của hắn.
“Đàn ông tôi từng chơi nhiều không đếm xuể, tưởng tôi còn coi trọng chắc?”
Nói dứt câu, tôi lập tức mua vé máy bay đêm, bay thẳng về Hồng Kông.
Hai tuần sau, Hạ Lâm Châu ánh mắt âm trầm, đè tôi xuống giường vừa hôn vừa cắn:
“Hử? Không coi trọng? Vậy trước đó là ai cầu xin tôi đến phát điên hả?”
1.
Ban đêm, tôi đang say giấc thì một thân thể nóng rực áp sát lại.
Hơi thở của người đàn ông trầm nặng, những nụ hôn dày đặc lần theo cổ tôi dần dần trượt xuống dưới.
Tôi lơ mơ mở mắt, khẽ lẩm bẩm:
“Lâm Châu, em buồn ngủ quá.”
Thấy tôi tỉnh lại, Hạ Lâm Châu cúi người hôn tôi, giọng khàn khàn:
“Ngoan, em cứ ngủ đi.”
Ngay giây sau đó, hắn đè xuống.
Tôi tức giận mắng: “Hạ Lâm Châu, là đồ khốn.”
Hắn hôn lên khoé mắt ướt lệ của tôi, khẽ :
“Cục cưng, gần đây em dữ dằn ra phết đấy?”
Nghe , tim tôi thót lên một cái, suýt chút nữa thì để lộ sơ hở.
Tôi ôm lấy cổ hắn, uất ức :
“Tại ai bảo mấy hôm nay chẳng thèm để ý đến em?”
Động tác của hắn chẳng chậm lại chút nào, thở gấp bên tai tôi: “Ngoan, đợi bận xong đợt này, sẽ bù đắp cho em thật tốt.”
Vài tiếng sau, tôi người đàn ông bên cạnh đang thỏa mãn ngủ say, chỉ muốn tát cho hắn hai cái thật mạnh.
Nhưng nghĩ đến hạnh phúc cả đời của trai mình, tôi rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Thời gian cứ thế trôi qua lúc nhận ra thì tôi đã ở bên cạnh Hạ Lâm Châu hai năm rồi.
2.
Tôi tên là Trình Vân Vụ, nguyên danh là Tạ Kim Cẩn.
Tôi có một người trai hơn tôi tám tuổi, ấy tên là Tạ Kim Triêu.
Từ nhỏ tôi đã một tay nuôi lớn.
Trong ký ức thời thơ ấu của tôi, vừa là cha, vừa là trai.
Năm tôi mười hai tuổi, tôi bị đối thủ ăn của bắt cóc, vì cứu tôi mà suýt mất nửa mạng.
Từ sau ngày hôm đó, tôi đổi tên. Anh tôi bảo vệ tôi rất kỹ, không ai từng gặp qua công chúa nhỏ thật sự của giới Hồng Kông.
Năm tôi tốt nghiệp đại học, tôi cờ biết lý do vì sao nhiều năm nay tôi vẫn không kết hôn.
Thì ra có một người cũ ở Thượng Hải mà mãi không thể quên, nghe đâu ấy đã đính hôn với thái tử gia giới Thượng Hải.
Tôi đặc biệt thám tử tư điều tra, phát hiện hai người đó chỉ là liên hôn thương mại, hoàn toàn không có cảm.
Để tôi có thể sớm cưới người trong lòng, ban đầu tôi bỏ một khoản tiền lớn người đến quyến rũ Hạ Lâm Châu, tiếc là chẳng ai lọt nổi vào mắt hắn.
Bất đắc dĩ, tôi đành đích thân đến Thượng Hải.
Sau hai năm dây dưa không dứt, vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng tôi cũng trở thành con chim hoàng yến Hạ Lâm Châu sủng ái nhất bên cạnh hắn.
Vì tôi, hắn cũng mãi không nhắc đến chuyện kết hôn.
3.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng thở dốc sau lưng đánh thức.
Hạ Lâm Châu vốn có ham muốn rất mạnh, mà cả hai chúng tôi đều là lần đầu của nhau.
Tôi vẫn thường tự hỏi, nếu tôi không đến bên hắn, thì rốt cuộc hắn đã giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào.
Dạo gần đây hắn bận rộn đủ chuyện, căn bản không có thời gian vào tôi, mà hình bây giờ, e là nửa ngày nay tôi phải nằm bẹp trên giường.
Quả nhiên, lúc tôi tỉnh lại lần nữa, trời đã về chiều.
Nhìn bản thân trước gương, toàn thân không chỗ nào lành lặn, trong lòng tôi đã sớm chửi rủa tổ tông tám đời nhà Hạ Lâm Châu một lượt.
Tôi là kiểu người thù dai nhớ kỹ, lúc này vẫn chưa thể trở mặt với hắn, đành trút hết oán khí lên chiếc thẻ đen hắn đưa.
Chưa đầy nửa tiếng, tôi đã tiêu mất năm triệu.
Đi ngang trung tâm thương mại, tôi không chút do dự mua luôn ba chiếc quần lót nam giá mười chín tệ chín.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc Maybach cực ngầu dừng lại trước mặt tôi.
Người cầm lái là thân từ nhỏ của Hạ Lâm Châu – Kỳ Khoát.
Anh ta hạ cửa kính xuống, để lộ gương mặt góc cạnh rõ ràng:
“Chị dâu nhỏ, mau lên xe, tôi đưa chị về.”
Kỳ Khoát là số ít người bên cạnh Hạ Lâm Châu vẫn còn khách sáo với tôi, nên tôi cũng lên xe.
Anh ta nghiêng đầu tôi, khẽ ho một tiếng:
“Chị dâu nhỏ, mười giờ sáng mai nhớ đến Mê Vụ, ở đó có bất ngờ đang chờ.”
“Tặng bất ngờ gì thế?” tôi hỏi.
Anh ta nhướng mày : “Tới rồi sẽ biết.”
Về đến biệt thự, Hạ Lâm Châu đang ngồi trên ghế sofa, đeo kính gọng vàng mảnh.
Ánh nắng chiếu lên sườn mặt hắn, khiến đường nét sắc lạnh trở nên dịu dàng hơn.
Đôi mắt đen láy kia tôi chăm , hồi lâu mới chậm rãi buông ra bốn chữ:
“Vụ Vụ, lại đây.”
Tôi bước tới, ngồi lên đùi hắn, đến cong cả mắt mày:
“Hôm nay sao về sớm ?”
“Về để bầu với em.” Hắn tháo kính ra, giọng điệu lười nhác: “Hôm nay mua gì thế?”
“Túi xách, giày, quần áo.”
Hắn bật , véo má tôi một cái: “Con nhóc vô tâm, chỉ biết mua cho mình.”
“Không có đâu mà.” Tôi chỉ vào túi xách bên cạnh, mặt đỏ ửng : “Em mua cho ba cái quần lót.”
Hắn nhẹ, cào nhẹ mũi tôi một cái: “Cũng coi như có lương tâm.”
Hắn cầm túi lên xem, sắc mặt hơi khựng lại.
“Sao thế? Không thích à?” Tôi vào mắt hắn, giả vờ buồn bã: “Không thích thì vứt đi cũng .”
“Không, rất thích.” Ánh mắt hắn tôi đầy phức tạp: “Em có lòng quá, biết năm nay là năm tuổi của .”
Tôi: “……”
4.
Kỳ Khoát không sai, quán cà phê Mê Vụ đúng là có một “bất ngờ” đang chờ tôi.
Nhưng đó không phải là bất ngờ, mà là một cú sốc.
Tôi đôi nam nữ đang ngồi cạnh cửa sổ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định xông vào.
Tôi nhào vào lòng Hạ Lâm Châu, giọng run rẩy:
“Anh Lâm Châu, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng bỏ rơi em.”
Lông mày tuấn tú của Hạ Lâm Châu khẽ nhíu lại:
“Trình Vân Vụ, ai cho em theo tới đây?”
Tôi ngồi thẳng người, về phía người phụ nữ đối diện, nghẹn ngào :
“Chị Thanh Lê, em thật lòng Lâm Châu, em không thể sống thiếu ấy.”
Bạn thấy sao?