5
Đúng , tôi có bệnh.
Khối u não vừa chẩn đoán cách đây hai ngày.
Khi lấy kết quả, bác sĩ tôi đầy tiếc nuối, tôi còn quá trẻ để mắc phải căn bệnh này, vẻ mặt đầy xót xa.
Ông ấy khuyên tôi giữ tinh thần thoải mái, tích cực điều trị, vẫn còn cơ hội cứu chữa.
Tôi không biết mình cảm thấy thế nào khi thấy kết quả chẩn đoán.
Chỉ cảm giác như tất cả những giằng xé, oán trách, uất ức, đấu tranh, và đau khổ đều đã có một điểm dừng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể giải thoát.
Vị bác sĩ già giọng đầy thương cảm.
“Nếu ba mẹ em biết, chắc chắn họ sẽ rất đau lòng.”
Tôi nghĩ ông ấy nghĩ quá rồi.
Thật ra, mọi chuyện không phải là không có dấu hiệu.
Nếu ba mẹ tôi, hoặc trai tôi, có ý đến tôi nhiều hơn, phát hiện sớm những điều bất thường và đưa tôi đi khám, có lẽ bệnh sẽ không tiến triển đến giai đoạn cuối.
Nhưng trong mắt họ, việc tôi mất trí nhớ chỉ là bị mắng là đờ đẫn, ngu ngốc; còn đau đầu, buồn nôn thì bị cho là cố giả bệnh để tìm sự thương .
Lần đầu tiên tôi bị co giật ở trường, ba và trai đang đi công tác xa, giáo viên đã phải gọi đến hơn mười cuộc điện thoại mới gọi mẹ đến.
Khi thấy người thân, nỗi sợ hãi trong tôi mới lộ ra chút ít.
Nhưng trước khi kịp thổ lộ nỗi ấm ức, mẹ đã thẳng tay tát tôi một cái, khiến tôi đơ người.
Lúc đó tôi vẫn còn nằm trên giường trong phòng y tế của trường.
Bà ấy đứng trước mặt hiệu trưởng, giáo viên và các học của tôi, chỉ vào tôi mà trách mắng.
“Mày không trò thì không chịu à!”
“Không thể yên tĩnh chút à! Tao không có thời gian xử lý mấy chuyện vớ vẩn này của mày!”
Từ lúc đó, tôi mới biết mẹ mình ghét tôi đến mức nào.
Tôi không còn thể hiện sự yếu đuối trước mặt họ nữa, tôi không thể kiểm soát cơn co giật.
Nó luôn xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước.
Về sau, có vài lần tôi bị co giật ở nhà, ba và trai định chạy đến xem tôi sao rồi.
Nhưng mẹ, đang ngồi ăn cơm ở bàn, ngăn họ lại và không cần bận tâm đến tôi.
Thế là họ tiếp tục ăn cơm, còn tôi nằm dưới sàn nhà co giật không ngừng.
Khi tôi tỉnh lại, phòng khách đã tối đen, cả nhà đã vào phòng ngủ từ lâu.
6
Giống như bây giờ, cơ thể tôi lại bắt đầu mất kiểm soát.
Trong cơn hỗn loạn, tôi lờ mờ nghe thấy xung quanh rất ồn ào.
Có nhiều người đang chuyện.
Cũng có người liên tục gọi tên tôi, bảo tôi tỉnh lại.
Có ai đó giữ chặt tay chân tôi, kéo tôi ra khỏi cơn đấu tranh dữ dội trong biển sâu.
Tôi mở mắt ra, giọng khàn đặc, trong chốc lát vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Chủ tiệm chụp ảnh, Song Lâm, vẫn đang quỳ gối bên cạnh tôi.
“Sao lại ở đây? Tôi bị sao …”
Đám đông vây quanh vẫn chưa tan, ai cũng tôi đầy lo lắng.
Trán của Song Lâm đã đẫm mồ hôi.
Đó là thứ tôi chưa bao giờ thấy trên gương mặt người nhà.
Tôi lập tức hiểu ra.
À, lại bị co giật rồi.
Giữa đường phố đông đúc thế này, quả thực hơi mất mặt.
“Đỡ tôi dậy.”
Bà cụ đứng gần đó lo lắng hỏi.
“Cháu , số điện thoại ba mẹ cháu là gì? Có cần gọi cho họ không?”
“Đúng , chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi, cháu nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Tôi từ chối lòng tốt của họ.
Nhờ Song Lâm đưa tôi đi chỗ khác.
7
Trời bắt đầu tối dần.
Tôi ra cửa sổ thở dài, hôm nay không thể đi đăng ký hiến tạng rồi.
Song Lâm ngồi đối diện, đôi mắt đen như muốn thấu tôi.
“Tối nay định đi đâu?”
Nửa tiếng trước, khi tôi kiên quyết từ chối đi bệnh viện, Song Lâm bất lực nhượng bộ, đề nghị đưa tôi về nhà.
Nếu là bình thường, để tránh phiền phức, tôi có lẽ sẽ giả vờ để ấy đưa về.
Đợi ấy đi rồi, tôi sẽ tìm chỗ khác ở lại.
Nhưng hôm nay tôi thật sự không còn sức để .
Thẳng thắn rằng tôi không có nhà để về.
Còn về lý do Song Lâm xuất hiện bên cạnh tôi, theo lời ấy, từ sáng khi tôi muốn chụp di ảnh, ấy đã không yên tâm.
Khi tôi rời đi, sợ tôi ra khỏi tiệm là đi nhảy sông, nên đã âm thầm đi theo từ xa.
Đến khi thấy tôi có biểu hiện bất thường, rồi ngã xuống co giật, mới lao tới.
Tôi lại không cảm mà khen .
“Anh đúng là người tốt.”
“Không cần. Tôi chỉ sợ em tự tử, cảnh sát sẽ tìm đầu tiên để hỏi.”
Ha ha, thôi một cái .
8
Chúng tôi ngồi lại đến khi quán cà phê đóng cửa.
Song Lâm lại hỏi tôi định gì tiếp theo.
Tôi , “Đến trước cửa Hội Chữ thập đỏ tìm chỗ nào ngồi tạm.”
Anh ấy nhíu mày nhẹ, “Đến đó gì?”
“Mai tôi đi đăng ký hiến tạng.”
“Sao lại muốn hiến?”
“Sợ chết rồi mà gia đình không nhận. Tôi dù chết cũng không muốn xác bị chó ăn. Vậy thì tội nghiệp quá.”
Song Lâm: “…”
Cuối cùng, ấy thật sự không đành lòng tôi ngồi chồm hổm trước cửa một cơ quan, liền xách cổ áo sau của tôi, lôi tôi về nhà ấy.
“Nếu em không phiền, nhà có chỗ cho em ngủ.”
Tôi giật mình, “Giữa đàn ông và phụ nữ, định gì tôi!”
Anh ấy có vẻ khó chịu, “Yên tâm, không đến mức cầm thú mà ra tay với một đứa chưa thành niên.”
“Tôi đã thành niên rồi! Hôm nay vừa tròn 18 tuổi!”
Bước chân ấy khựng lại: “Hôm nay là sinh nhật em?”
Tôi mím môi, mặt thoáng buồn: “Ừ, không sao?”
“Được chứ. Còn 5 phút nữa, hôm nay em là nhất.”
9
Hóa ra Song Lâm sống cùng bà nội.
Bà thấy cháu mình dẫn theo một về nhà lúc nửa đêm, bối rối đến không biết sao.
Khi biết hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tôi, bà nhất quyết cho tôi một bát mì.
Khi bát mì nóng hổi bưng lên, tôi cố gắng kiểm soát đôi tay dưới bàn đang bắt đầu run rẩy không kiểm soát .
Cảm giác quen thuộc lại ập đến, tôi cảm thấy vô cùng bất lực. Cứ cầu nguyện đừng để mình phát bệnh ngay lúc này.
“Bé à, 18 tuổi là tuổi đẹp nhất đấy, ăn bát mì trường thọ này đi, sống lâu trăm tuổi nhé.”
Tôi không kiềm nước mắt.
Cứ để nó chảy ra, không còn cố nén lại nữa.
Bà nội thấy tôi chỉ ngồi bát mì mà khóc, không có ý định đũa, bà lúng túng giải thích: “Bát đũa đều sạch sẽ, cháu đừng chê nhé.”
Tôi chỉ lắc đầu.
Song Lâm trêu , “Em định để đút cho đấy à?”
Tôi lại lắc đầu.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi tự véo đùi mình, cố gắng bình tĩnh lại, từ từ nhấc đũa lên, cố gắng gắp mì.
Nhưng bà nội vẫn thấy.
“Sao tay cháu run thế này hả con?”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác bất lực và tủi thân vì cơ thể không kiểm soát , bỗng nhiên ập đến như cơn sóng.
Nước mắt cứ rơi từng giọt vào bát mì.
Sau một khoảng im lặng kỳ lạ, Song Lâm đột nhiên , thay tôi giải thích.
“Em ấy cảm quá.”
Nhưng cuối cùng bát mì vẫn chưa kịp ăn xong thì trai tôi đã tìm đến.
Bạn thấy sao?