9.Châu Tắc Dã tính cách tốt, ngoại hình đẹp, đối xử với tôi cũng rất tuyệt vời.Phải rằng, trên người ấy chẳng có điểm nào không tốt cả.Bạn đã từng nghe về hiệu ứng Westermarck chưa?Nó rằng những đôi thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, khi trưởng thành sẽ mất đi sự hấp dẫn giới tính dành cho nhau, mối quan hệ sẽ dần trở nên bình thường, cuối cùng trở thành bè đơn thuần.Nhưng tôi không muốn bè bình thường với ấy, sức hút của đối với tôi ngày một lớn.Giống như mèo thấy cỏ mèo, tôi luôn muốn lại gần , hít hà mùi hương tươi mới trên người .Sau khi thi đại học xong, tôi đã từng muốn lấy hết can đảm để tỏ với , vô nghe cuộc trò chuyện của và bè ở góc khuất."Này Tắc Dã, dạo này mày không bình thường chút nào, suốt ngày thẫn thờ. Có phải đang để ý em nào không đấy?""Không cho mày đâu.""Thôi rồi, dù sao thì cũng có người nhờ tao hỏi mày một chuyện.""Chuyện gì?""Là mày thích kiểu con thế nào? Có khi nào là kiểu giống nhóc thanh mai Giang Tụng của mày không?""Thật ra tao thích kiểu hoạt bát, tính cách hướng ngoại, lên trông thật xinh ấy. Còn về Giang Tụng thì..."Châu Tắc Dã đến đây thì câu chuyện bỗng dừng lại một cách kỳ lạ.Qua một góc khuất, tôi không thể thấy biểu cảm của , trong đầu tôi lại tự tưởng tượng ra một vẻ mặt đầy khó xử của lúc đó.Tôi lặng lẽ rời đi.Sau khi vào đại học, bên cạnh luôn có những xinh đẹp, nhiệt vây quanh.Dù rằng luôn lịch sự từ chối, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.Ban đầu, tôi tự trách bản thân: Giá mà tôi hướng ngoại hơn, hoạt bát hơn thì tốt biết bao.Nhưng về sau, tôi dần nghĩ thoáng hơn.Tôi thấy mình như cũng ổn rồi, chẳng cần phải thay đổi vì ai cả.Thế nên, tôi an phận ở vị trí " nhóc thanh mai" của , giữ đúng khoảng cách, che giấu trái tim mình.Mãi cho đến tuần trước, khi bất ngờ tỏ với tôi, tôi sững sờ đến nỗi không phân biệt liệu có đang bốc đồng hay không.Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, khiến tưởng rằng tôi từ chối, nên quay lưng rời đi.Thế , trong những ngày vì muốn viết tiểu thuyết mà thử hẹn hò với , tôi nhận ra ánh mắt tôi luôn tràn đầy thương mãnh liệt và chân thành.Điều đó khiến tôi bối rối, trái tim đ.ập thình thịch không yên.Biết đâu thực sự thích tôi?Vậy thì việc tôi tiếp cận chỉ để lấy cảm hứng viết tiểu thuyết, có phải là sai lầm không?Quan trọng hơn, bây giờ tiểu thuyết đang flop, tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không?Tôi chằm chằm vào chàng trai đang ôm tôi ngủ, tâm trạng rối bời, mãi chẳng chợp mắt .Đột nhiên, điện thoại của Châu Tắc Dã để trên gối rung lên mấy lần.Tôi với tay định giúp chỉnh sang chế độ im lặng, vô thấy tin nhắn mới nhất mà cậu thân của vừa gửi trên WeChat:[Châu Dã, tuần trước cậu có tỏ với Giang Tụng không thế? Đám em chúng tôi còn đang chờ cậu thất bại rồi chơi trồng cây chuối gội đầu đây này!]10.Sáng hôm sau, khi Châu Tắc Dã tỉnh dậy, gọi điện cho tôi.Giọng của chàng trai vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn mang chút khàn khàn mơ màng."Giang Tụng, em đi mua bữa sáng à?""Quán bánh bao dưới lầu hay tiệm cháo?"Tôi siết chặt điện thoại, khẽ :"Châu Tắc Dã, em về quê rồi.""Hả? Sao đột nhiên về quê?""Chỉ là... chỉ là em nghĩ rồi, chúng ta nên chia tay thôi."Vừa dứt lời, đầu dây bên kia bỗng im lặng trong chốc lát.Một lúc sau, giọng trầm thấp đến đáng sợ của Châu Tắc Dã vang lên: "Ý em là gì?"Tôi mím môi, nhỏ giọng đáp: "Không có ý gì cả, chỉ là... chia tay thôi.""Lần này em về trường sẽ tự bay về, không cần đợi em đâu.""Với cả, cửa nhà em giúp em khóa lại là , nhớ rút hết phích cắm các thiết bị điện. Tốt nhất là tắt công tắc trước khi rút.""À, ngắt luôn cầu dao điện giúp em, phiền rồi."Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, mông lung ra cửa sổ xe với vẻ mặt mơ hồ, ủ rũ.Đại mạo hiểm...Thì ra, tỏ với tôi chỉ vì trò chơi đại mạo hiểm.Tôi lại tự mình đa , nghĩ rằng cũng có chút thích tôi.Nghĩ cho cùng, mang mục đích đến để đương với tôi, mà tôi cũng thế.Giờ tiểu thuyết của tôi flop, thì hoàn thành thử thách, rất phù hợp để cả hai lời kết thúc.Nhìn điện thoại liên tục hiển thị cuộc gọi đến, tôi từ từ chuyển sang chế độ im lặng.Châu Tắc Dã vốn là người rất kiêu ngạo, chắc giờ đang giận dữ lắm?Liệu có nổi điên mà đ.ập phòng ngủ của tôi không nhỉ?Ừm... chắc không đâu, dù sao cũng chẳng phải kiểu người bạo lực.Haizz, mặc kệ đi.Dù gì chúng tôi cũng chia tay rồi, bản thảo tiểu thuyết trên diễn đàn tôi cũng đã lén hoàn thành vào lúc rạng sáng, giờ nhẹ nhõm cả người.Chỉ cần giúp tôi tắt hết các thiết bị điện...Khoan đã!Đang mải suy nghĩ lung tung, tôi bỗng trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, hoảng hốt.Máy tính của tôi chưa tắt!Vì tiện viết tiểu thuyết, cộng thêm việc bố mẹ luôn tôn trọng tôi, không bao giờ xem máy tính của tôi, nên tài liệu bản thảo trên diễn đàn vẫn đang thu nhỏ dưới thanh công cụ.Châu Tắc Dã là người cẩn thận như , chắc chắn sẽ lưu file rồi mới tắt máy.Sau đó, sẽ thấy nội dung trong tài liệu đó.Rồi sẽ tìm ra bài viết ấy và cả phần bình luận dưới bài.Toàn là độc giả khuyên tôi "thực hành đương" với để lấy cảm hứng.Hỏng rồi.Tôi toi đời rồi.Tôi nhắm nghiền mắt, tuyệt vọng nghĩ: Hay là nhảy luôn xuống xe cho xong.11.Chiều hôm đó, khi thấy tin nhắn Châu Tắc Dã gửi cho tôi vào lúc rạng sáng, tôi cảm giác như nửa thân mình đã bị chôn dưới đất.[Bề ngoài là viết bài PR, thực chất lại dùng tôi công cụ tìm cảm hứng viết tiểu thuyết đương?][Giang Tụng, hóa ra em thực sự đang chơi tôi.]Tôi co rúm người lại trên giường ở quê, toàn thân run rẩy.Qua màn hình điện thoại, tôi gần như có thể cảm nhận áp lực từ ánh mắt của Châu Tắc Dã, như thể chỉ muốn cầm dao giải quyết tôi ngay lúc này.Hay là xin lỗi trước nhỉ.Dù gì cũng dùng trò chơi Đại mạo hiểm để trêu tôi, còn tôi lại lừa dối . Cả hai đều có lỗi, chắc vẫn có cơ hội hòa giải.Tôi quyết định hạ mình trước, liền bắt đầu suy nghĩ cách viết một bài xin lỗi thật chân thành.Ngay lúc đó, cổng sân nhà bỗng vang lên hai tiếng rầm rầm, như thể ai đó đang gõ mạnh vào cánh cửa.Tôi nghĩ chắc là bố mẹ đã xong việc và quay về, vội vàng xuống giường ra mở cửa.Kết quả, khi cửa vừa mở, tôi hoàn toàn ch*t sững.Trước mắt tôi là Châu Tắc Dã, đứng đó với ánh mắt lạnh lùng.Hàng mi của khá mỏng, khi ánh mắt lướt qua thường mang theo sự sắc bén, khiến đôi mắt trông hẹp lại, như thể ai nợ tám triệu .Lúc này, trên mặt còn mang chút mệt mỏi sau một hành trình dài, càng tăng thêm vẻ bực tức.Lần cuối tôi thấy ánh mắt này là khi bị đối thủ phạm lỗi ác ý trên sân bóng rổ và ngay sau đó quay lại đ.ấ.m thẳng một cú vào đối phương.Nói đơn giản, đây chính là dáng vẻ khi "bùng nổ", sẵn sàng cho tôi một cú đ.ập mạnh mẽ.Tôi trông có vẻ vẫn đứng vững, thực tế, tinh thần đã bay khỏi cơ thể từ lâu.Nuốt nước bọt một cách khó khăn, tôi lập tức rụt rè xin lỗi: "Châu Tắc Dã, đừng giận mà.""Em không cố ý giấu đâu, chỉ là em sợ biết em viết tiểu thuyết đương thì sẽ nhạo em thôi."“Mặc dù tiểu thuyết đó bị flopi, tiền nhuận bút em thực sự định dùng để mua giày cho mà.""Thật không?"Châu Tắc Dã nhạt, một nụ lạnh lùng pha chút giễu cợt."Giang Tụng, em có biết tại sao tiểu thuyết của em lại flop không?"Tôi cẩn thận liếc , lí nhí đáp: "Chắc là vì viết dở quá...""Không, đọc rồi, thực ra em viết rất ổn.""Thất bại là vì không đủ kích thích. Độc giả của em rất đúng, quá trong sáng.""Vậy nên, giờ chúng ta thử “ đương mạnh bạo” xem sao.""Với lần thực hành này, đảm bảo em sẽ không flop nữa."Nói xong, bước thẳng vào sân nhà, tiện tay đóng cửa lại với một tiếng rầm.Tôi run lên ba cái, không dám phản kháng.Hồi nhỏ từng đến đây nghỉ hè, nên cấu trúc căn nhà ở quê này biết rõ như lòng bàn tay.Anh nắm tay tôi, kéo thẳng vào phòng ngủ, rồi đè tôi xuống giường.Anh thô bạo kéo vạt áo ngủ của tôi lên, nhét vào miệng tôi. Động tác mạ.nh bạ.o, giọng lạnh lùng và hu.ng dữ:"Cắn chặt.""Thả ra một lần, sẽ quá hơn đấy."12.Tôi cắn chặt góc áo ngủ, không một lời, chỉ lặng lẽ ấy.Rõ ràng ấy cũng đã sai, sao lại không xin lỗi tôi?Thấy mắt tôi bắt đầu đỏ lên, khuôn mặt điềm tĩnh của Châu Tắc Dã lúc này cũng không thể giữ nữa.Anh ấy kéo góc áo ra từ miệng tôi, bất lực nhẹ nhàng véo má tôi."Giang Tụng, khóc cái gì, em giỡn cảm của tôi mà còn cảm thấy tội nghiệp sao?""Trước đây sao không phát hiện em có khả năng tra nữ thế này, coi tôi như câu mồi đúng không?"Tôi không phục."Anh cũng đang giỡn cảm của tôi, chúng ta chẳng khác gì nhau.""Đừng có mà bịa chuyện, ai chơi cảm của em?"Châu Tắc Dã lập tức phủ nhận.Tôi đẩy tay ra, giọng ấm ức."Tối qua, tôi vô thấy tin nhắn mà gửi cho .""Cái gì, em thấy rồi à?"Châu Tắc Dã ngẩn người. Hai tai bắt đầu ửng đỏ.Anh ấy khẽ ho một cái."Được rồi, nếu em đã biết một chút rồi, tôi sẽ thú thật.""Bạn bè tôi biết tôi thích em, thấy tôi không dám thổ lộ, liền cùng nhau bày trò.""Họ dùng trò đại mạo hiểm để khuyến khích tôi đi thổ lộ cảm với em. Nếu thua thì bắt tôi trồng cây chuối gội đầu, nếu tôi thành công, họ sẽ mời tôi ăn mừng.""Tôi uống chút rượu, rồi đi tìm em để thổ lộ.""Kết quả là, mối quan hệ này còn kịch tính hơn cả tàu lượn siêu tốc."Tôi mở to mắt, ấp úng : "Cái, cái gì? Vậy là đại mạo hiểm có ý như ?""Không phải là trò , lừa tôi sao?""Tôi còn tưởng là..."Châu Tắc Dã quá hiểu tôi, thấy sắc mặt tôi không ổn, lập tức nhạy bén nhận ra điều gì đó.Anh ấy nguy hiểm híp mắt lại: "Em nghĩ sao?""Em không nghĩ là tôi thua trong trò chơi đại mạo hiểm rồi trêu em mà thổ lộ chứ?""Vì mà em mới chia tay, rồi trốn mất cả đêm?""Ừm..."Tôi ngượng ngùng gật đầu, nỗi tủi thân trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác xấu hổ lan rộng.Là tôi đã hiểu nhầm ấy.Thực sự tôi không ngờ, ấy đang thật lòng thổ lộ với tôi.Châu Tắc Dã khẽ một tiếng."Các tác giả viết tiểu thuyết đều có trí tưởng tượng mạnh mẽ như thế sao?""Lần sau, em viết đoạn hiểu lầm này vào trong truyện, viết xong cho tôi xem nhé."Tôi ngượng ngùng, hờn dỗi chôn đầu vào ngực ."Đừng nữa, xin ..."Châu Tắc Dã ôm tôi, chậm rãi : "Được rồi, không nữa, tôi đổi đề tài.""Giang Tụng, em vẫn muốn chia tay với không?"
Bạn thấy sao?