Khi Sự Thật Vén [...] – Chương 4

12

Kết quả kiểm tra của bố chồng cho thấy ông ta bị bệnh tim nặng kèm theo xuất huyết não, trạng khá nghiêm trọng.

Tôi nhớ lại trước đây sức khỏe của ông ta rất tốt, không thể nào đột nhiên bệnh nặng như .

Mới chỉ là…

Bị vợ cắm sừng.

Nuôi con trai của người khác suốt mấy chục năm.

Còn tận tụy chăm sóc cả cháu nội của kẻ khác.

Nhà họ Phó chính thức tuyệt tự.

Ừm… nghĩ lại cũng đúng là tức đến chết thật.

Sau hơn mười ngày nằm viện, cuối cùng ông ta cũng xuất viện.

Mẹ chồng cũng .

Hai người họ trở về nhà cùng một ngày.

Bầu không khí trong nhà căng thẳng đến mức sắp bùng nổ.

Ngay lúc đó, Tưởng Kiều đột ngột lao đến.

Cô ta gõ cửa ầm ầm, đến khi tôi mở cửa thì ta lập tức xông vào.

“Tôi đã mang luật sư đến! Tôi muốn kiện ! Tài sản của Phó Diêu phải chia một nửa cho con tôi!”

Tôi liếc mắt khinh bỉ.

Bố chồng và mẹ chồng đang ngồi trên sofa ta.

Cô ta vênh váo, hếch cằm chúng tôi bằng ánh mắt khinh miệt.

“Ban đầu còn tôi không biết giữ mình, hóa ra là kẻ xấu vu oan cho người khác! Bây giờ tôi đã chứng minh sự trong sạch của mình! Con tôi chính là con ruột của Phó Diêu! Mau chia tài sản ra đi!”

Luật sư đứng cạnh ta cũng lên tiếng:

“Chào , tôi là đại diện pháp lý của Tưởng. Chúng tôi đến đây để thương lượng. Nếu đồng ý chia tài sản cho Tưởng Đạt, chúng tôi sẽ không kiện ra tòa.”

Tôi nghiêng đầu, tò mò hỏi:

“Cô ta đã kể rõ mọi chuyện với chưa?”

“Vâng, Tưởng đã trình bày đầy đủ. Dù Tưởng Đạt là con ngoài giá thú, theo luật, cậu bé vẫn có quyền thừa kế.”

Tôi bật :

“Vậy các người có bằng chứng không?”

Luật sư quay sang Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều đặt ba bản báo cáo xét nghiệm lên bàn trà:

“Tôi đã rồi! Nhóm máu của bố chồng và Phó Diêu không khớp! Vì , Phó Diêu không phải con ruột của ông ấy! Đó là lý do con tôi và ông ấy không có quan hệ huyết thống!”

Tôi gật đầu:

“Ừ, rồi sao?”

Tưởng Kiều khựng lại:

“Gì mà rồi sao? Đây là sự thật, chứng minh rằng con tôi là con ruột của Phó Diêu!”

Tôi bật :

“Vậy bằng chứng đâu?”

Luật sư cau mày ta:

“Cô không xét nghiệm ADN sao?”

Tưởng Kiều chớp mắt:

“Cha của đứa bé đã chết, đã hỏa táng, sao xét nghiệm ?”

Tôi thấy vị luật sư nhắm mắt lại, rồi thở dài một hơi:

“Tưởng Kiều, vì nể chúng ta là học cũ, tôi mới nhận vụ này. Kết quả là chẳng có một chút bằng chứng nào cả! Tôi không nhận vụ này nữa, đi tìm người khác đi.”

Nói xong, ta quay sang tôi, khẽ gật đầu:

“Xin lỗi đã phiền.”

Tưởng Kiều hoảng hốt, vội vàng chạy theo:

“Sao thế? Không phải có thể sao? Sao lại bỏ đi? Quay lại đây!”

Không trách sao ta lại nhận vụ này mà không tìm hiểu kỹ.

Hóa ra là quen biết cũ, chưa rõ đầu đuôi đã nhận vụ kiện.

13

Tưởng Kiều vừa đi, trong nhà lại chìm vào bầu không khí im lặng căng thẳng.

Tôi định lên tiếng vỡ sự ngột ngạt này, vừa quay đầu lại thì—

Bố chồng cầm dao đâm thẳng vào mẹ chồng.

Toang rồi!

Tưởng Kiều vừa mới rời đi, thế mà ta còn kịp đổ thêm dầu vào lửa!

Tôi hét lên:

“Bố ?!”

Hàng xóm nghe thấy tiếng hét của tôi, tò mò ló đầu ra vào nhà tôi, rồi lập tức hét theo.

Chồng chị ta giật mình, vội kéo cả chị ta lẫn tôi vào nhà họ, đóng sầm cửa lại.

Tôi run rẩy mở điện thoại, bật camera giám sát và bắt đầu ghi hình.

Hàng xóm gọi cảnh sát, chồng chị ấy gọi cấp cứu.

Đợi đến khi cảnh sát và xe cứu thương đến, chúng tôi mới dám ra ngoài.

Vừa mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là—

Mẹ chồng gục trên sofa, bố chồng đổ gục trên sàn.

Sau khi kiểm tra, cả hai đều đã mất mạng.

Cả nhà diệt vong rồi.

Nói cách khác…

Tôi cố gắng kìm nén nụ , trong lòng đang reo hò…

Tất cả tài sản đều thuộc về tôi!

Không cần phải phân chia nữa!

Trước đây, tôi còn nghĩ lúc chia tài sản sẽ có một trận đấu đá khốc liệt.

Nhưng bây giờ—

Không cần tranh giành nữa!

Tôi thắng áp đảo rồi!

Cảnh sát thẩm vấn tôi, tôi lập tức cung cấp video từ camera giám sát, hoàn toàn rửa sạch mọi nghi ngờ liên quan đến mình.

Trong video, mẹ chồng bị bố chồng sát , còn bố chồng có vẻ như bị cơn tức giận bộc phát xuất huyết não, cuối cùng cũng mất mạng.

14

Sau khi lo xong hậu sự cho bố mẹ chồng, tôi lập tức xử lý những vấn đề liên quan đến Tưởng Kiều.

Toàn bộ xe cộ, nhà cửa mà Phó Diêu đã mua cho ta, tôi đều thu hồi lại.

Số tiền mà Phó Diêu từng chi cho ta, tôi cũng cầu ta phải hoàn trả trong thời gian sớm nhất.

Cô ta đến sự với tôi mấy lần, tôi chẳng thèm để ý.

Sau đó, tôi bán sạch những căn nhà mà tôi có trong tay.

Nhanh chóng rời khỏi thành phố, chuyển hẳn đến Bắc Kinh, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với những chuyện phiền não trong quá khứ.

Mỗi ngày, tôi chỉ cần kiểm tra số dư trong tài khoản, rồi cảm thấy cả thế giới này thật đẹp đẽ.

Tiền lãi mỗi ngày đủ để tôi sống thoải mái mà không cần gì cả.

Tôi chưa đến 30 tuổi, mà đã có thể sống một cuộc đời nhàn hạ như thần tiên.

Chỉ cần nghĩ đến tương lai rực rỡ phía trước, tôi không kìm mãn nguyện.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...