Trước đây, tôi còn khuyên hắn đừng tham gia những trò nguy hiểm đó.
Nhưng từ một năm trước, tôi bắt đầu cổ vũ hắn chơi nhiều hơn.
Bởi vì tôi phát hiện, Tưởng Kiều rất thích đi cùng hắn.
Tôi từng hy vọng, hai kẻ đó sẽ xảy ra chuyện trong một lần chơi mạo hiểm nào đó.
Nhưng không ngờ, thứ lấy mạng Phó Diêu lại chỉ là một buổi dã ngoại bình thường.
Thật sự tôi thất vọng mà.
Suốt một năm, tôi điều tra Tưởng Kiều, điều tra Tưởng Đạt, điều tra cả bố mẹ chồng.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra một bí mật trời.
Hôm đó, khi biết sự thật này, tôi phấn khích đến mức không ngủ nổi.
Bố mẹ chồng tôi—
Căn bản không thể sinh ra Phó Diêu!
Bố chồng và mẹ chồng đều có nhóm máu không thể di truyền ra nhóm máu của Phó Diêu.
Tôi lập tức tìm hiểu thêm, cuối cùng phát hiện—
Phó Diêu vốn không phải con ruột của bố chồng tôi!
Thì ra, hồi còn trẻ, mẹ chồng đã ngoại với người khác, sau đó sinh ra Phó Diêu.
Thế mà bao năm nay, bố chồng vẫn tưởng rằng Phó Diêu là con ruột của mình!
Lại còn suốt ngày nhà họ Phó “tám đời đơn truyền”, giờ bị Tưởng Kiều tuyệt tự.
Thực ra, nhà họ Phó đã “tuyệt tự” từ đời thứ bảy rồi.
Nói cách khác, bố chồng tôi không hề có con trai!
Hiện tại ông ta chưa đến sáu mươi tuổi, vẫn còn khả năng sinh con.
Nếu muốn tiếp tục “duy trì huyết thống” của nhà họ Phó, thì chỉ có một cách—
Ông ta phải tìm một người phụ nữ khác để sinh con!
Nghĩ đến cảnh đó, tôi không nhịn mà bật , suýt nữa phun cả rượu ra ngoài.
Lạc Chiêu Chiêu run lên, đẩy tôi ra xa:
“Cậu bị cái nhà kia hành hạ đến mức phát điên rồi sao? Sao cậu đáng sợ thế?”
Tôi lắc lắc ly rượu, ánh mắt đầy thâm thúy:
“Điên á? Nếu có kẻ phát điên thì chắc chắn không phải là mình.”
10
Hôm đó, tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại thì nhận cuộc gọi từ Tưởng Kiều.
Cô ta khóc lóc cầu xin tôi, hy vọng tôi có thể để lại căn hộ mà Phó Diêu đã mua cho ta.
“Dù chỉ là một căn hộ nhỏ, tôi thực sự rất cần nó. Tôi không muốn gì cả, chỉ cần một chỗ để sống cùng con trai. Xe tôi sẽ trả lại, số tiền trước đây tôi cũng không có khả năng trả hết. Tôi biết mình đã sai, tôi chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt mọi liên quan với bố mẹ chồng .”
Tôi vừa chọn quần áo vừa hờ hững hỏi:
“Sao lại đổi ý nhanh ? Không tranh giành tài sản nữa à?”
Tưởng Kiều khóc càng dữ dội hơn:
“Bố Phó Diêu bây giờ muốn tôi và con trai tôi. Tôi còn dám tranh giành gì nữa chứ? Cô ơn đi, coi như tích đức đi!”
Tích đức ư?
Hừ, ta có tư cách gì để với tôi về chuyện này?
Tôi nhạt rồi :
“Được thôi, căn hộ đó tôi có thể để lại cho . Dù sao, con trai đúng là có thể là con ruột của Phó Diêu. Chừa lại một chút cũng hợp lý mà.”
Bên kia điện thoại, Tưởng Kiều sững sờ, sau đó như thể vỡ òa:
“Cô biết gì đúng không? Cô cho tôi biết đi! Tôi không thể bị oan ức như ! Tưởng Đạt chính là con ruột của Phó Diêu! Tôi thật sự không hiểu tại sao kết quả giám định lại không có quan hệ huyết thống!”
Tôi thở dài, với giọng đầy ẩn ý:
“Gần đây tôi mới nghĩ ra một khả năng. Nếu chắc chắn rằng con là con ruột của Phó Diêu, lại không có quan hệ huyết thống với bố chồng tôi… thì có thể là vì… Phó Diêu và bố chồng tôi… không có quan hệ huyết thống ngay từ đầu?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở thêm:
“Tôi chỉ đoán thôi. Dù sao Phó Diêu cũng đã qua đời, hiện giờ chỉ còn lại một số báo cáo kiểm tra sức khỏe của ta, chẳng có nhiều thứ để bằng chứng. Ai mà biết chuyện này thực sự ra sao, đúng không? Được rồi, tôi đang bận, không chuyện nữa.”
Dứt lời, tôi cúp máy, cầm một chiếc váy trên tay rồi với nhân viên bán hàng:
“Chào chị, tôi muốn thử chiếc này.”
Đến nước này rồi, nếu ta không ngu ngốc, ta sẽ biết phải gì để rửa oan cho mình.
Với tính cách của Tưởng Kiều, ta chắc chắn sẽ tìm đến bố chồng tôi để đối chất.
Tôi vừa quẹt thẻ thanh toán xong thì bắt đầu tìm kiếm thông tin nhà đất trên mạng.
Công ty của tôi có một chi nhánh ở Bắc Kinh. Tôi đã quyết định sẽ xin điều chuyển công tác đến đây.
Trước mắt, tôi ở nhờ nhà Lạc Chiêu Chiêu một thời gian, sau đó sẽ mua một căn hộ nhỏ để định cư lâu dài.
Lạc Chiêu Chiêu cứ khăng khăng bảo tôi ở lại nhà ấy.
Nhưng sau khi chứng kiến trai ấy diễn một màn “tổng tài bá đạo cưỡng hôn” ngay trước mặt tôi, tôi lập tức quyết định phải dọn ra ngoài càng sớm càng tốt.
Tôi không thể chịu nổi nữa!
Hai kẻ đó suốt ngày diễn mấy tiết cẩu huyết y như trong tiểu thuyết ngôn .
Tôi không muốn “khán giả bất đắc dĩ” thêm chút nào nữa!
Tôi muốn tống cái bát “cẩu lương” này đi thật xa!
11
Tôi không ngờ Tưởng Kiều lại hành nhanh đến .
Chỉ trong ba ngày, ta đã tìm ra bằng chứng chứng minh Phó Diêu vốn không phải con ruột của bố chồng.
Cả ba người lại lao vào đánh nhau trong nhà, hàng xóm nghe thấy lại báo cảnh sát.
Nghe mẹ chồng là người không kiềm chế trước, tát Tưởng Kiều một cái trời giáng.
Bố chồng còn mất kiểm soát hơn, cầm gạt tàn thuốc bên cạnh ném thẳng vào đầu mẹ chồng.
Còn Tưởng Đạt thì bị bố chồng dọa đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Cả nhà hỗn loạn như một nồi lẩu thập cẩm.
Mà tôi… lại phải quay về thu dọn đống hỗn độn này.
Lúc tôi đến đồn cảnh sát, mấy người họ vẫn đang cãi nhau.
Tưởng Kiều gần như phát điên, hét lên như một kẻ điên loạn:
“Tôi đã rồi! Con tôi chính là con ruột của Phó Diêu! Là do bà ta không biết giữ mình, mang thai con của người khác, nên mới dẫn đến chuyện ông nội với cháu trai không có quan hệ huyết thống! Vì Phó Diêu vốn không phải con ruột của ông ta! Tôi đã bị oan ức, các người quá đáng lắm rồi! Con tôi có quyền thừa kế tài sản!”
Bố chồng mắt đỏ ngầu, ngồi lì một chỗ không lời nào.
Tôi quay sang hỏi viên cảnh sát đứng ở cửa:
“Người còn lại đâu rồi?”
“Đang cấp cứu trong bệnh viện, vết thương khá nặng.”
Trời ạ, đánh nhau đến mức này luôn sao?
Bố chồng thấy tôi vào, giơ tay gọi tôi đến gần.
Nhưng tôi còn chưa kịp đứng vững, ông ta đã giáng ngay một cái tát.
Cũng may viên cảnh sát phản ứng nhanh, lập tức đẩy ông ta ra.
“Ngồi yên! Trước mặt tôi mà còn dám đánh người? Giờ đã có người kiện ông tội cố ý thương tích, ông còn muốn thêm chuyện nữa à?”
Nhưng bố chồng hoàn toàn không nghe, run rẩy chỉ tay vào tôi:
“Có phải đã biết từ trước rằng Phó Diêu không phải con tôi?”
Tôi điên cuồng lắc đầu:
“Bố, con thực sự không biết!”
“Không! Cô ta biết! Chính ta với tôi!”
Tưởng Kiều gào lên, chỉ tay vào tôi:
“Cô ta Phó Diêu không phải con ông, tôi mới đi điều tra! Chính ta còn nhắc đến báo cáo khám sức khỏe nữa!”
Tôi suýt trợn trắng mắt.
Cái đồ ngu ngốc này! Dám bán đứng tôi?
Cô ta quên rồi sao, căn hộ ta muốn có là do tôi quyết định? Cô ta là não cá vàng hay gì?
Tôi vội vàng giải thích:
“Lúc đó con chỉ là mềm lòng nhất thời, nghĩ rằng nếu Tưởng Đạt thật sự là con ruột của Phó Diêu thì cũng quá đáng thương. Hơn nữa, con không với bố vì gia đình đã đủ loạn rồi. Con có thể nào mở miệng với bố rằng mẹ đã ngoại và sinh ra một đứa con không phải của bố không? Con không muốn bố mẹ trở mặt thành thù. Dù sao, bố cũng đã coi Phó Diêu như con ruột, nuôi dạy hắn đến khi trưởng thành. Dù hắn không phải ruột thịt, cũng chẳng khác gì con ruột, đúng không? Bố đã luôn xem hắn như đứa cháu trai duy nhất của dòng họ Phó mà!”
Nghe đến đây, bố chồng đột nhiên ôm chặt lấy ngực, rồi lại ôm lấy đầu.
Không chỉ nuôi cháu trai của người khác, mà còn nuôi cả con trai của người khác.
Người bình thường sao chịu nổi cú sốc này chứ?
Mười phút sau, xe cứu thương đến đưa ông ta đi cấp cứu, tôi cũng đi theo.
Tưởng Kiều đứng sau lưng tôi hét lên:
“Tôi đã ghi âm lại hết lời ! Con tôi chính là con ruột của Phó Diêu! Con tôi có quyền chia một nửa tài sản! Tất cả tài sản đều có phần của tôi!”
Tôi chẳng thèm để ý, bước lên xe, trước khi đóng cửa còn quay lại hét một câu:
“Đồ ngốc!”
Thật sự ta bị thiểu năng sao?
Hôm đó tôi chỉ rằng Tưởng Đạt có khả năng là con Phó Diêu, chứ có chắc chắn đâu?
Giờ Phó Diêu đã hóa thành tro, tôi muốn xem ta lấy gì để chứng minh quan hệ cha con giữa họ.
Còn khóc lóc rằng chỉ cần một căn hộ thôi sao?
Hôm nay đã trở mặt, muốn đòi chia tài sản à?
Xin lỗi nhé, căn hộ cũng không có đâu!
Bạn thấy sao?