18
Tôi ngộ ra rồi.
Cơ bụng là ở trên người , thì… phải là tôi giúp kỳ lưng mới đúng chứ?
Khóe môi tôi cong lên đầy tinh ranh. Nhân lúc đang rót nước, tôi bất ngờ kéo phăng áo thun của ra khỏi người.
“Em gì ?!” – Anh vội vàng giằng lại cái áo, mặt đỏ rực như than nóng.
Tôi giơ áo lên quá đầu, giật mạnh một cái, hai người giằng co.
Trong lúc kéo đẩy, móng tay tôi lướt qua cổ , để lại một vệt đỏ mờ.
Một vệt đỏ hiện rõ, rất nhanh đã bị sắc đỏ ửng xung quanh che lấp.
Anh nghiến răng, nở một nụ khó đoán, đôi mắt sâu như hồ nước tĩnh lặng:
“Ôn Từ, em nghĩ là… không dám gì em sao?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên – là thư ký Lâm gọi đến.
Giọng ấy rất gấp:
“Tổng giám đốc Đoạn sắp họp online, chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Tôi thấy buồn :
“Thế báo với sếp đi, với tôi gì?”
“Điện thoại của ấy không liên lạc . Hôm nay ấy dặn, nếu không tìm , có thể tìm trực tiếp…”
Khoan đã… tôi có nghe nhầm không ?
Nhưng hình như lúc nãy lột áo , có cái gì đó rơi xuống đất, vẫn còn rung lên bần bật.
Tôi cúi người, dán mặt sát sàn nhà, thò tay dưới gầm bàn lôi ra một chiếc điện thoại – màn hình nát như pháo hoa bung nở.
“Ủa, cái này… hình như là của Đoạn Lâm Chi nè.”
Tôi cầm lên trái phải, chẳng may lại vô chạm nút nguồn.
Màn hình sáng lên, ngay trang đầu là ảnh của tôi.
“…Khoan đã, sao ta… lén chụp ảnh mình?”
19
Tôi tỉnh lại trong phòng của Đoạn Lâm Chi.
Choàng bật dậy, đầu choáng váng đau âm ỉ, tóc tai rối bù như con gà xù lông.
Tôi nhắm mắt lại, cảnh tối qua hoàn toàn trống rỗng.
Chuyện quái gì đã xảy ra ? Chẳng lẽ… tôi đã ngủ với Đoạn Lâm Chi rồi?
Tôi mở cửa phòng, thấy đang bưng một bát cháo từ bếp bước ra.
“Tỉnh rồi à?” – Anh nhẹ, giọng ôn hòa. “Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Anh đến gần, vết hằn đỏ trên cổ lộ rõ một cách chói mắt, tôi bỗng cứng đờ người tại chỗ.
Không thể nào…
Tôi lắp bắp:
“Sếp… em xin lỗi, lần sau em sẽ không—”
“Bể thì bể thôi. Thật ra cũng không vừa ý cái đó lâu rồi, định thay từ trước rồi.
Cũ không đi, mới sao đến.”
Tôi nghẹn lại, suýt bật khóc.
Quả nhiên là… tôi đã chuyện đó thật rồi.
Nếu biết tửu lượng của mình kém đến thế, tôi tuyệt đối sẽ không uống một giọt nào.
Bây giờ thì sao?
Không chỉ “tay nhanh hơn não” – mà là tay nhanh trộm người.
Nghĩ đến những hành “quá lố” khi sống cùng thời gian qua tôi đúng là quá đáng thật, có thấy thất vọng cũng phải.
Cho dù không ra chuyện đổi cùng phòng, thì tôi cũng nên tự giác rút lui.
Ở chung nhà với người đã có tương lai – ra cũng thấy mất mặt.
Anh ấy chỉ vì chuyện nhà dột mà tốt bụng cho tôi ở nhờ, tôi không thể không biết điều.
Đoạn Lâm Chi tôi một lúc lâu, khẽ rồi thở dài:
“Công ty có việc gấp, đi trước. Tối về, có chuyện muốn với em.”
Bạn thấy sao?