17
Sáng hôm sau, tôi và Tô Lạc bị giữ lại ở chỗ cũ.
Ba người kia tiếp tục tiến sâu vào rừng, tìm kiếm “mầm giống” — vật phẩm chính của nhiệm vụ.
Tôi mơ màng, cả người nặng trĩu như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Lại nghe hệ thống phát thông báo lần nữa:
“Độc tố trong cơ thể người chơi đã vượt quá 95%. Cảnh báo! Sinh mệnh đang giảm sút liên tục! Vui lòng khẩn trương thực hiện biện pháp ứng phó!”
Không lâu sau đó —
Tôi bất ngờ bị Tần Dạ Phong thô bạo kéo dựng dậy.
“Tôi hỏi cậu! Tô Lạc đâu?!”
Tôi không phản ứng kịp.
Hắn trừng mắt, sắc mặt âm trầm:
“Tôi tìm thấy cúc áo của cậu ở chỗ Tô Lạc biến mất, còn có dấu vết của dã thú.”
“Giờ cậu ta không thấy đâu, mà cậu lại còn nằm yên ổn ở đây. Cậu nghĩ sao hả, Giản Dung?!”
Lại là cái chiêu cũ ấy.
Tô Lạc dùng không biết bao nhiêu lần rồi.
Cậu ta vẫn còn muốn diễn, tôi thì… chẳng còn chút sức lực nào để phối hợp nữa.
“Đúng , là tôi cố ý cậu ta.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ méo mó,
thẳng vào mắt Tần Dạ Phong, từng chữ một:
“Có bản lĩnh thì tôi đi.”
Đôi mắt hắn tối sầm lại.
Chậm rãi giơ cánh tay đang cầm vũ khí lên.
Đó là phi nhận lưỡi liềm của hắn — vũ khí cá nhân.
Thuộc hệ Phong, tốc độ cực nhanh, sắc bén vô cùng.
Bay lướt qua là có thể cắt đứt cả lông vũ.
Tiêu Hoài và Tề Diễn đứng cạnh cũng chỉ im lặng quan sát, không ai can thiệp.
“Phụt—”
Một âm thanh nghẹn lại vang lên.
Tôi chủ lao vào lưỡi dao.
Không chút do dự.
Cắt đứt khí quản của chính mình.
18
“GIẢN DUNG!!”
Tiêu Hoài trợn to mắt, kinh hãi tột độ, lập tức lao đến ôm chặt lấy tôi.
Máu nóng trào ra từ cổ tôi như suối, ướt đẫm cả cánh tay hắn.
Máu bắn tung lên, văng nửa mặt Tần Dạ Phong.
Hắn cứ thế cầm vũ khí đứng đơ tại chỗ,
như hồn vía bay mất, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mãi đến khi tôi đổ gục xuống đất,
Tần Dạ Phong mới giật mình sực tỉnh,
luống cuống quỳ xuống định đỡ lấy tôi.
“Mẹ kiếp, cậu cái quái gì hả! Tần Dạ Phong! Đồ khốn nạn!!”
Tiêu Hoài như phát điên, xô mạnh hắn ra.
“Tôi… tôi không cố ý… tôi không nghĩ cậu ấy lại lao vào như …”
Tần Dạ Phong hoảng loạn, vội vàng cởi áo,
muốn cầm máu cho tôi bằng mọi cách.
Tề Diễn sắc mặt u ám, kéo hắn ra:
“Tránh ra!”
Anh ta lập tức rút ra chiếc đồng hồ quả quýt,
kích hoạt kỹ năng đặc biệt: Hồi Ngược Thời Gian.
Chỉ trong chớp mắt —
mọi thứ kéo lùi lại đúng một phút trước.
Cả nhóm đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tần Dạ Phong sợ hãi đến run tay, ném luôn chiếc phi nhận xuống đất, mặt đầy hối lỗi:
“Xin lỗi… tôi lúc đó quá nóng giận…”
“Không sao đâu.”
Tôi hắn, mỉm .
Cười đến khi máu đen từ khóe môi rỉ ra.
“Dù sao… kết cục cũng như nhau thôi mà.”
Lần này —
dù là Tần Dạ Phong, Tiêu Hoài hay Tề Diễn,
cả ba người đều nghẹn lại, ánh mắt đồng loạt đông cứng.
Cơ thể tôi bắt đầu chao đảo, ho sặc sụa rồi nôn ra máu.
“Khụ khụ… tôi đã rồi mà… tôi sắp chết rồi…”
“Nên… có hay không có cú đâm đó… thì kết quả cũng chẳng khác gì.”
Tôi nở một nụ thật rạng rỡ với bọn họ.
Lần này…
không còn là nụ lấy lòng nữa.
Mà là nụ thật sự, của một người vừa giải thoát.
19
Khoảnh khắc cơ thể tôi chạm đất —
mặt đất rung lên, cây cối xung quanh rít lên dữ dội, vặn vẹo trong đau đớn.
Một vết nứt dần mở ra ngay bên dưới thân tôi.
Tề Diễn là người đầu tiên phản ứng,
lập tức bế tôi lên, phóng ra xa.
“Là quy tắc lãnh địa của Chủ nhân rừng! Cẩn thận phòng thủ!”
Vừa dứt lời, một cành cây biến dị đã đâm xuyên qua vai Tề Diễn.
Anh rên khẽ một tiếng, quất roi đánh trả,
một tay ôm tôi, vừa chiến đấu vừa lùi lại.
Cả ba người bị cuốn vào cuộc tấn công bất ngờ, phải gấp rút đối phó.
Cho đến khi vết nứt dưới đất càng lúc càng lớn,
vô số dây leo và tu từ dưới tràn lên.
Một nhánh vươn tới, quấn lấy tôi.
“Giản Dung!”
Tề Diễn kinh hãi tôi bị kéo về phía khe nứt,
giọng hoảng loạn chưa từng thấy.
Tiêu Hoài lao tới, rút súng bắn gãy mấy nhánh dây leo,
liều mạng nắm lấy tôi đang treo lơ lửng giữa không trung.
“Đừng buông tay! Làm ơn! Đừng buông tay mà!”
Mắt Tiêu Hoài đã đỏ hoe, giọng nghẹn lại run run:
“Xin lỗi… ít nhất lần này… cho tôi giữ lấy cậu một lần thôi…”
Tôi bình thản hắn.
Không chút lưu luyến.
Từng ngón…
tôi chủ gỡ tay hắn ra.
“Không, đừng! Đừng mà!!”
Tôi nhẹ giọng :
“Tôi sẽ không bao giờ tranh giành với Tô Lạc nữa… nên, xin hãy buông tha cho tôi.”
Ngón tay cuối cùng buông ra.
Tôi rơi xuống như tên bắn, vết nứt khổng lồ cũng khép lại theo.
Chỉ còn tiếng hét gào tan vỡ của người thanh niên,
vang vọng mãi trong bóng tối sâu hun hút.
20
Cũng như lần trước,
tôi lại đưa trở về nơi này.
Chỉ có điều, lần này… nội tạng trong tôi dường như đã bắt đầu hoại tử,
khiến tôi liên tục nôn ra máu.
Lăng đưa tôi ăn một loại quả kỳ lạ nào đó, giúp tạm thời tê liệt cơn đau.
“Lăng…”
Tôi nằm thiêm thiếp trên chiếc võng đan bằng dây leo,
cơ thể khẽ đung đưa theo nhịp lắc của những nhành cây mà Lăng đang điều khiển.
“Anh là một cái cây… sao lại nở ra hoa tử đằng?”
Lăng trầm ngâm một lúc, giọng chậm rãi, như chìm vào hồi ức:
“Lâu lắm rồi… rất lâu trước đây…”
“Một ngày nọ, có một dây leo tử đằng héo úa bò tới bên rễ của tôi.”
“Nó yếu đến mức gần như không còn sự sống, vẫn cố gắng leo lên thân tôi, chỉ để tiếp tục sống.”
“Tôi rất thích hoa trên thân nó, nên đã chấp nhận cho nó bám vào.”
“Tôi hút lấy nó, đồng hóa nó… từ đó chúng tôi hòa một.”
Tôi khẽ :
“Nghe như cướp lấy sự sống của nó .”
Lăng sững người.
Một nhánh dây leo vươn lên, nơi đầu cành lại nở thêm một đóa hoa tử đằng tím ngát.
“Không phải. Là nó tự nguyện ở lại bên tôi.”
Hắn cài bông hoa vào vành tai tôi, thì thầm thật khẽ:
“Chỉ khi cam tâm nguyện… mới có thể cùng tôi lớn lên, sống mãi bên tôi.”
“Giống như em… dù đã đến bên tôi rồi, tôi biết… em vẫn chưa thuộc về tôi.”
“Nhưng không sao cả. Chỉ cần vợ vui là rồi.”
Nghe câu ấy…
sống mũi tôi chợt cay xè.
Tôi quay đầu đi, giấu đi cảm :
“Xin lỗi.”
“Chỉ là… tôi không còn nơi nào để về nữa.”
“Bởi vì ngoài ra… chẳng còn ai thích tôi cả.”
Ngay cả mẹ ruột của tôi.
Người đàn ông Pháp mà bà đã biến mất ngay sau khi biết bà mang thai.
Và từ đó, bà bắt đầu căm ghét sự tồn tại của tôi — một đứa con lai.
Từ đó… sinh ra thù hận.
Nghĩ đến cách mình đã bước vào thế giới trò chơi này,
tôi từ từ nhắm mắt lại.
“Vợ ơi, đừng buồn…”
Lăng ôm lấy tôi,
đưa tôi tới bên vài vũng nước nhỏ trên mặt đất.
“Có người thích vợ mà, đi…”
21
Hình ảnh phản chiếu trong mặt nước,
khiến tôi bất giác mở to mắt.
Trong đó là cảnh Tiêu Hoài và Tần Dạ Phong đang lao vào đánh nhau dữ dội.
Còn Tô Lạc thì bị trói chặt trong một góc, mặt cắt không còn giọt máu.
“Mẹ kiếp, đồ vô dụng! Ngay cả một người mà cũng không giữ !”
“Tôi là đồ vô dụng à? Nếu không phải vội vàng vu oan cho cậu ấy, thì cậu ấy đâu đến mức tuyệt vọng mà buông tay?!”
Tần Dạ Phong lạnh, lại tung thêm một cú .
“Giờ thì đổ hết tội lên đầu tôi à? Ban đầu cố lập Giản Dung, hình như là cả đội đều đồng ý mà? Mà người bắt nạt cậu ấy dữ nhất, chẳng phải chính là sao!”
Tiêu Hoài đỏ cả mắt, điên cuồng đánh trả, gào lên:
“Đúng! Tôi chính là muốn bắt nạt cậu ấy! Chính là cố ý thiên vị Tô Lạc để cậu ấy phải hối hận!”
“Ai bảo cậu ta chết đội trưởng Thiệu, ai bảo cậu ta quyến rũ hết cả bọn tôi rồi lại chẳng chọn ai! Nhưng tôi chưa bao giờ… muốn cậu ấy chết!”
Hai người càng đánh càng dữ, cuối cùng còn rút cả vũ khí cá nhân ra.
Tề Diễn đứng xem nãy giờ, cuối cùng cũng phải ra tay.
Anh quất roi hai lần, tách hai kẻ đang loạn chiến ra.
“Đủ rồi, điên vừa thôi.”
Tần Dạ Phong lau vệt máu nơi khóe môi, khinh:
“Anh còn diễn cái quái gì nữa? Tưởng mình cao thượng lắm à?”
Hắn bất ngờ túm cổ áo Tề Diễn, giật phăng sợi dây chuyền trên cổ .
“Cái này là gì thế, ảnh của Giản Dung à? Đồ từ phó bản lần trước hả?”
“Tụi tôi ít ra còn dám thừa nhận là thích cậu ấy, còn thì sao? Chỉ biết trốn trong bóng tối như thằng hèn! Hề hước!”
Tiêu Hoài cũng lê lết bò dậy từ dưới đất, dáng vẻ chật vật:
“Nếu thì… mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình đi. Ai tìm Giản Dung trước, thì cậu ấy thuộc về người đó.”
Ánh mắt hắn hung hãn, nhét đạn vào khẩu súng ngắn:
“Chẳng phải chỉ là phó bản sinh tồn cấp A thôi sao? Miễn là cậu ấy chưa bị trúng độc tới 100%, còn một hơi thở cuối cùng…”
“Tôi cũng có thể liều mạng đảo, mang cậu ấy sống sót ra ngoài ——”
Bạn thấy sao?