Khi Quá Khứ Gọi [...] – Chương 4

12

Tôi vội kéo tay trai, giả vờ như không quen biết.

“Ôi trời, cảm ơn nha, đúng là người qua đường tốt bụng!”

Anh tôi: “?”

Tôi cố gắng nháy mắt ra hiệu cho trai.

Trước khi tôi bay sang Đức, tôi không muốn để Kỳ Vọng biết chuyện, tránh phát sinh rắc rối.

Bất chợt, Kỳ Vọng rút ra một chiếc hộp nhẫn mà tôi quá quen thuộc, thản nhiên đưa cho tôi.

“Tô Ninh, chuyện trước đây không tính toán với em nữa. Lần này em giữ cẩn thận đi.”

Ban đầu tôi định từ chối.

Nhưng một ý tưởng thú vị vụt qua trong đầu tôi.

Khóe môi tôi hơi cong lên, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn.

“Được thôi, em sẽ giữ cẩn thận.”

Sau đó, tôi quay đi và ngay lập tức rao bán cặp nhẫn đó trên chợ đồ cũ online.

Vứt vào thùng rác thì hơi phí, bán với giá 50 tệ là vừa đẹp.

Rất nhanh chóng, có một người hỏi mua:

“Chào , chiếc nhẫn này đẹp quá… chất liệu là gì ?”

Tôi đáp: “Bạn ơi, là kính thủy tinh đấy.”

Người mua: “À à, mình mua cho con nhỏ chơi nhé.”

Tôi hào phóng: “Vậy mình giảm giá còn 20 tệ nhé.”

Người mua: “Aaa, cảm ơn nhiều lắm! Bạn thật tốt bụng, cảm ơn cảm ơn!”

Vài ngày sau.

Người mua lại nhắn tin:

“Mình nhận rồi! Cái nhẫn này đẹp quá mức luôn, thật sự là kính thủy tinh sao? Có phải mình hời to rồi không…”

Tôi không buồn trả lời.

Trong suốt quá trình chuẩn bị hôn lễ, tôi từ chối tham gia vào bất cứ khâu nào.

Có lẽ Kỳ Vọng cũng tự biết bản thân có lỗi, nên để trợ lý Hứa lo liệu mọi thứ.

Trước đây, nếu có bất kỳ sự kiện quan trọng nào, tôi luôn là người cẩn thận sắp xếp từng chi tiết.

Tất cả mọi thứ trong đám cưới này đều là thứ mà Kỳ Vọng thích.

Cũng giống như cặp nhẫn mà tôi đã bán rẻ.

Ngày thử váy cưới.

Tôi đứng trước gương, nắm chặt vạt váy, nét mặt lạnh tanh.

Bất chợt, Kỳ Vọng đưa tay nâng mặt tôi lên, ngón cái mạnh mẽ miết qua môi tôi.

“Sao lại không ?”

Trong đáy mắt ta là sự dịu dàng giả tạo, giọng trầm thấp:

“Ninh Ninh, thực ra dạo này có chút hối hận về những gì đã trước đây.”

Tôi nghe mà chỉ thấy buồn đến tột độ.

Kỳ Vọng thở dài một hơi, rồi lại nở nụ đầy tự tin:

“Nhưng may mắn là đã đặt cược đúng. Em vẫn ở đây, vẫn chờ .”

Đúng lúc đó, cửa hàng váy cưới bị đẩy ra mạnh mẽ.

Lâm Nhiễm xông vào, ánh mắt tóe lửa, đầy căm phẫn và ghen tị.

Cô ta hét lên the thé:

“Tô Ninh, đồ mặt dày không biết xấu hổ! Cô tưởng chỉ cần mặc chiếc váy cưới này là có thể cưới đàn sao?”

Vừa xong, Lâm Nhiễm lao thẳng về phía tôi.

Tôi liên tục lùi lại, chiếc váy cưới bồng bềnh khiến tôi khó cử linh hoạt.

Lâm Nhiễm như phát điên, vung kéo trong tay.

“Roẹt! Roẹt!”

Cô ta xé nát chiếc váy cưới trắng tinh trên người tôi, cắt vụn thành từng mảnh, không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

Tôi trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ.

Nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

May là chỉ cắt váy, chứ không phải cắt tôi.

Mảnh vải trắng rơi đầy mặt đất.

Mãi đến lúc này, Kỳ Vọng mới hoàn hồn, gầm lên giận dữ:

“Lâm Nhiễm, đang ?!”

13

Trước sự chất vấn của Kỳ Vọng, Lâm Nhiễm đỏ hoe mắt, tỏ vẻ đáng thương sắp khóc.

“Đàn ! Cô ta đã dai dẳng bám lấy suốt mười tám năm rồi, sao còn muốn ép kết hôn chứ?!”

Tôi nhạt, không buồn phản bác.

“Cô nghĩ tôi ép cưới à?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Nhiễm cao giọng phản bác.

“Anh Kỳ thực sự rất nhàm chán. Còn cái thể chất đáng ghê tởm của , khiến ấy không thể xác định rốt cuộc có vụng trộm với người khác hay không.”

“Còn tôi, tôi đã âm thầm ấy mười năm, cuối cùng ấy cũng để mắt đến tôi, còn là người đầu tiên của tôi.”

Mặt ta đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

“Một tuần đó, ấy quấn lấy tôi ngày đêm, vừa cuồng nhiệt vừa điên dại, đến mức tôi vỡ nang hoàng thể…”

Tôi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Nhưng Kỳ Vọng thì không.

Anh ta nghiến chặt răng, đột ngột xông lên, bóp chặt cổ Lâm Nhiễm.

“Lâm Nhiễm, quá đáng rồi! Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu, đừng loạn nữa!”

Lâm Nhiễm khóc lóc thảm thiết, bất chấp tất cả mà ôm chầm lấy cổ Kỳ Vọng, hôn ta thật sâu.

“Em không muốn kết thúc! Em muốn giấc mơ này kéo dài mãi mãi!”

Lúc này, bố mẹ Kỳ Vọng vốn đang nghỉ ở phòng chờ gần đó cũng hốt hoảng chạy đến.

Hai người hợp lực kéo Lâm Nhiễm ra ngoài.

Cô ta vừa khóc vừa gào thét, bám chặt lấy Kỳ Vọng không chịu buông tay.

Tôi thản nhiên chỉnh lại váy, ôm đống vải tả tơi bước vào phòng thử đồ gần đó.

“Bọn họ nhớ đền tiền đấy.”

Tôi cố ý ở trong phòng rất lâu rồi mới bước ra.

Lúc này, Lâm Nhiễm đã biến mất.

Sắc mặt Kỳ Vọng vô cùng khó coi, lại bất ngờ lên tiếng xin lỗi tôi.

Tôi lùi lại một bước, né tránh bàn tay ta đưa tới, lạnh nhạt cầm lấy điện thoại:

“Tránh ra, tôi đi vệ sinh.”

Một nhân viên cửa hàng lặng lẽ đi theo tôi, thì thầm:

“Cô à, tôi nghĩ nên suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này. Khi nãy vào thay đồ, tôi đã ghi âm lại cuộc trò chuyện của bọn họ. Nghe xong rồi quyết định cũng chưa muộn. Tôi thực sự không đành lòng tự đâm đầu vào hố lửa…”

Tôi hơi ngạc nhiên, ngay sau đó khẽ , lắc đầu:

“Cảm ơn chị… không cần đâu.”

Nhân viên cửa hàng sững sờ.

Tôi giơ điện thoại lên, nhẹ nhàng :

“Từ khi ta bước vào, tôi đã bấm ghi âm rồi.”

“Và tôi đã biết mình nên gì tiếp theo.”

14

Tôi cùng trai nghe lại đoạn ghi âm.

Ngay từ khi Lâm Nhiễm mở miệng, tôi đã nổi giận đùng đùng.

Nhưng khi nghe đến đoạn Kỳ Vọng và bố mẹ ta chuyện, tôi giận đến mức suýt đập nát cả điện thoại.

Trong đoạn ghi âm—

Bố Kỳ trầm giọng hỏi:

“Rốt cuộc con định thế nào với Tô Ninh? Nếu không muốn cưới, chẳng lẽ con bé còn mặt dày loạn chắc?”

Kỳ Vọng bình thản :

“Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh con chỉ có mỗi Tô Ninh, mà ấy lại quá ngoan ngoãn, quá nghe lời, thật nhàm chán. Con mới 26 tuổi, sao có thể để bản thân bị trói buộc vào ấy sớm như ?”

“Hơn nữa, Tô Ninh lúc nào cũng dịu dàng, nhẫn nhịn với con. Bất kể con gì, ấy cũng không từ chối. Nên con chỉ muốn thử xem, ấy có giới hạn đến đâu bằng cách ở bên Lâm Nhiễm.”

Mẹ Kỳ tiếp lời: “Con không sợ thử xong thì mất luôn à?”

Kỳ Vọng khẩy, giọng chắc nịch:

“Không thể nào. Cô ấy chẳng còn ai thân thích, nếu rời khỏi con thì có thể đi đâu chứ? Cuối cùng, ấy chắc chắn sẽ cúi đầu với con. Nhìn xem, chẳng phải bây giờ vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị đám cưới sao?”

Bố Kỳ “chậc” một tiếng:

“Thực ra Tô Ninh con dâu cũng không tệ. Bọn ta biết rõ gốc gác, mỗi lần gặp đều cư xử lễ phép.”

“Con cứ bớt chuyện đi, đợi nó có thai rồi muốn chơi thế nào cũng .”

Kỳ Vọng thờ ơ đáp:

“Con sẽ ngoan lại thôi. Tuy sau này chưa trước điều gì, hiện tại con thực sự nghĩ .”

“Tô Ninh đúng là rất tốt. Thông minh, xinh đẹp, dáng người đẹp, mà quan trọng nhất là lúc nào cũng như mới, mãi mãi 18 tuổi, mãi mãi dịu dàng hiểu chuyện.”

Bố mẹ Kỳ tỏ vẻ hài lòng, hoàn toàn đồng ý.

Một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân tôi.

Tôi biết Kỳ Vọng không ra gì.

Nhưng từ nhỏ, bố mẹ ta vẫn luôn ôm tôi vào lòng, thương xót tôi, quan tâm chăm sóc tôi.

Lần trước, khi tôi thu dọn hành lý rời đi, họ đã những lời khó nghe.

Tôi dù buồn, vẫn không quá oán trách họ.

Tôi chỉ nghĩ đó là tư tưởng cố hữu của thế hệ trước.

Nhưng giờ đây tôi mới nhận ra, tôi đã sai hoàn toàn!

Mắt tôi dần đỏ lên, nước mắt chực trào.

Khoảnh khắc này, tôi càng quyết tâm rời xa họ, cắt đứt hoàn toàn mọi thứ!

Anh trai tôi siết chặt nắm , nghiến răng trấn an tôi:

“Công ty nhà họ Kỳ có nhiều mảng kinh doanh trùng với bên bố. Nếu có cơ hội, nhất định phải khiến bọn họ sản!”

Nói rồi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực lên:

“Nhanh gửi đoạn ghi âm cho ! Anh đã nghĩ ra một món quà lớn cho họ vào ngày cưới rồi!”

Tôi lập tức gửi đoạn ghi âm cho trai, đồng thời tự mình thức đêm cắt dựng video.

Những lời kinh khủng như mà không tung lên mạng xã hội thì thật phí phạm!

Ngày cưới

Trước khi Kỳ Vọng đến đón dâu, tôi đã lên chuyến bay rời khỏi Hoa Quốc, bay thẳng đến Đức.

Chiếc máy bay chầm chậm cất cánh, ánh đèn thành phố dần biến thành những chấm sáng li ti trong màn đêm.

Tôi áp mặt vào cửa sổ, cánh máy bay rẽ ngang qua màn đêm thăm thẳm, phía dưới là biển mây cuồn cuộn trong ánh trăng.

Tôi cuối cùng cũng cắt đứt mọi ràng buộc với Kỳ Vọng.

Đón chờ tôi, sẽ là một cuộc sống tự do hoàn toàn mới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...