Khi Quá Khứ Gọi [...] – Chương 2

4

Tay tôi khựng lại.

Đầu ngón tay run rẩy, muốn lập tức dập máy.

Nhưng Kỳ Vọng đã tự ngắt trước.

Chuông chỉ reo đúng năm giây.

Tôi cầm điện thoại, đờ đẫn như kẻ mất hồn.

Từng mảnh ký ức về mười tám năm qua cùng Kỳ Vọng không ngừng hiện lên trong đầu.

Tôi quen ta từ tiểu học, chúng tôi luôn ngồi cùng bàn.

Anh ta là bạch nguyệt quang của trường qua từng giai đoạn, có rất nhiều thích ta.

Nhưng ta chỉ nắm tay tôi, nghiêng tai lắng nghe tôi chuyện.

Dù tôi thao thao bất tuyệt một tràng dài, ta cũng chỉ trả lời câu cuối cùng.

Mỗi khi tôi tụt đường huyết đến mức sắp ngất, ta luôn đẩy kẹo và bánh quy về phía tôi.

Giọng điệu dửng dưng: “Thích thì ăn, không thì thôi.”

Trong túi ta lúc nào cũng có sẵn những thứ đó, chính ta chưa bao giờ đến.

Chuẩn bị cho ai, điều đó quá rõ ràng.

Tôi luôn nghĩ ta chỉ là người lạnh lùng, không quen thể hiện cảm , hành thì rất tốt với tôi.

Chỉ khi trên giường, ta mới những lời khiến mặt tôi đỏ bừng, mới để lộ chút cảm hiếm hoi.

Giống như bạch nguyệt quang trên đỉnh cao cuối cùng cũng chịu hạ mình vì tôi.

Tôi từng thận trọng mà vui mừng, cảm thấy đau đớn cũng chẳng là gì.

Nhưng ngay lúc này đây, tôi chợt căm hận chính mình, tại sao lại có năng lực quay ngược thời gian này?

Nếu không có nó, liệu Kỳ Vọng có biết trân trọng tôi hơn không?

Liệu chúng tôi có rơi vào cảnh này không?

Nghĩ đến đây, tôi bật thê lương, bất giác giáng một cái tát thật mạnh vào mặt mình.

Tôi mà vẫn còn ảo tưởng.

Lặng lẽ thủ tục xuất viện.

Tôi không muốn trở về căn nhà từng thuộc về tôi và Kỳ Vọng.

Chỉ khiến tôi nhớ đến những ngày tháng ta đè ép tôi trước tấm gương, bóp chặt eo tôi, ép tôi quay lại quá khứ.

Nhưng tôi còn nơi nào để đi sao?

Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã đưa trai tôi sang Đức, từ đó không hề liên lạc.

Chỉ còn tôi và bà ngoại nương tựa lẫn nhau.

Tôi lang thang vô định trên phố, đột nhiên điện thoại lại reo lên.

Nhìn dãy số xa lạ, tôi cau mày.

Bắt đầu bằng 0049, không giống số của Hoa Quốc.

Do dự một lát, tôi nhấn nút nghe máy.

“Ninh Ninh, là mẹ đây. Đừng vội cúp máy.”

Bên kia truyền đến một giọng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tim tôi như bị bóp nghẹt, suýt nữa thì quên cả cách thở.

“Ninh Ninh, mẹ và bố con, cùng trai con, cuối cùng cũng ổn định cuộc sống bên này. Con có muốn sang Đức sống luôn không? Cả gia đình mình đoàn tụ…”

5

Tôi vô thức siết chặt điện thoại.

Cuối cùng, tôi lặng lẽ cúp máy mà không một lời.

Tôi từng nghĩ rằng mình đã quên nỗi đau khi bị họ bỏ rơi.

Nhưng khoảnh khắc này, nó lại đâm thẳng vào tận xương tủy, khiến tôi đau đến nghẹt thở.

Chân tôi mềm nhũn, tôi từ từ ngồi xổm xuống, nghẹn ngào bật khóc.

Kỳ Vọng từng hỏi tôi: “Tô Ninh, bố mẹ em đâu?”

Tôi luôn với người ngoài rằng họ đã mất, chỉ còn tôi và bà ngoại.

Sau đó, khi tôi học cấp ba, bà ngoại cũng rời xa tôi.

Thiếu niên Kỳ Vọng thở dài, hôn lên khóe mắt đỏ hoe vì khóc của tôi:

“Tô Ninh, chia cho em một nửa bố mẹ , bọn họ sẽ đối xử tốt với em.”

Kỳ Vọng đã chiếm trọn mười tám năm cuộc đời tôi, còn lâu hơn bất kỳ ai khác trong đời tôi.

Cả bố mẹ tôi, cả bà ngoại tôi.

Tôi thực sự không biết, mất đi ta rồi, tôi phải sao.

Đúng lúc này, một lực mạnh bất ngờ kéo tôi đứng dậy.

Tôi mơ màng đối diện với gương mặt lạnh lùng của trợ lý Hứa.

“Tô tiểu thư, tổng giám đốc Kỳ vì đuổi theo mà vô ý lăn từ bồn cây ra đường lớn, gãy xương cánh tay phải.”

Đầu óc tôi ngay lập tức trống rỗng.

Bảo sao cuộc gọi của Kỳ Vọng chỉ kéo dài năm giây rồi tắt.

Tận sâu trong lòng, không hiểu sao lại có chút an ủi…

Có lẽ, Kỳ Vọng vẫn quan tâm đến tôi? Dù sao cũng là bao năm cảm.

Hơn nữa, Kỳ Vọng từng lao vào biển lửa, đập vỡ cửa sổ để cứu tôi, không chút do dự đưa tay ra với tôi khi tôi bất lực nhất.

Vết sẹo trên cổ ta chính là dấu tích để lại từ lần đó.

Chỉ nghĩ đến việc lần này ta bị thương còn nặng hơn, gãy cả tay, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi vội vàng theo trợ lý Lâm lên xe.

Nhưng không hiểu sao, trên mặt ta lại chẳng có chút lo lắng nào?

6

Xe phóng như bay, lúc này tôi mới sực nhận ra, đây hoàn toàn không phải đường đến bệnh viện.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một khu biệt thự xa hoa.

Chưa kịp xuống xe, tôi đã nghe thấy tiếng vui vẻ vọng ra từ bên trong.

Tôi không thể tin nổi: “Kỳ Vọng không phải bị thương sao?”

Trợ lý Hứa không gì, chỉ thô bạo lôi tôi xuống xe, ép tôi đến cạnh bể bơi.

Kỳ Vọng đang nằm tựa lưng trên ghế, tay thoải mái ôm lấy Lâm Nhiễm – trong bộ bikini, trông chẳng có chút dáng vẻ của người bị thương.

Bỗng có ai đó lên tiếng giữa đám đông:

“Bạn mãi mãi là tân của Kỳ đúng là đỉnh, em tụi này phát thèm.”

Lời đầy ý chế giễu và mỉa mai.

Kỳ Vọng chỉ xoay ly rượu trong tay, giọng thờ ơ mà lạnh lẽo:

“Phải đó, mỗi lần Tô Ninh khóc cũng chẳng cần dỗ, quay lại một phát là chẳng còn lấy một vết đỏ, tiết kiệm bao nhiêu công sức.”

Hồ bơi lập tức vang lên một tràng ầm ĩ.

Tôi chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, tai ù đi bởi những tiếng ồn xung quanh.

Kỳ Vọng dường như cảm nhận điều gì đó, thản nhiên ngước mắt lên, chạm phải ánh của tôi.

Động tác của ta khựng lại, trên mặt thoáng qua một tia bối rối khó nhận ra.

Tôi vô thức siết chặt vạt áo, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên muốn bật .

Vừa rồi tôi còn hoảng loạn chạy đến đây, lo lắng đến phát điên.

Thật giống một kẻ ngu ngốc.

Bị Kỳ Vọng lừa gạt một cách dễ dàng, xoay quanh trong lòng bàn tay ta.

Cơn giận dữ, sự thất vọng và nỗi đau, như thủy triều dữ dội, nhấn chìm tôi hoàn toàn.

Đột nhiên, một mùi rượu nồng nặc xộc tới, một gã đàn ông say khướt tiến lại gần, vòng tay siết chặt eo tôi.

“Anh Kỳ, cho tôi mượn chị dâu chơi vài ngày đi, dù sao cũng có em Lâm Nhiễm rồi, còn quan tâm ta gì?”

“Thể chất đặc biệt như , có chơi hỏng cũng tự khôi phục lại , y như chưa từng bị đến…”

Nghe những lời bẩn thỉu đó, tôi nghiến chặt răng, giáng một cú thẳng vào mũi gã đàn ông.

Gã ôm lấy mũi, máu không ngừng chảy ra, sững sờ trong giây lát.

Ngay sau đó, hắn giận dữ, gào lên:

“Mày giả vờ thanh cao cái gì hả?”

Vừa , hắn vừa giơ tay định bóp chặt cổ tôi.

“Rầm—”

Chiếc ly rượu trong tay Kỳ Vọng đột nhiên bị ném mạnh xuống đất, vỡ nát ngay bên chân gã đàn ông.

Gã run lên bần bật, bàn tay giơ lên giữa không trung cũng khựng lại.

Sắc mặt Kỳ Vọng u ám đến mức như muốn nhỏ ra nước, lạnh lùng nhả một chữ:

“Cút.”

7

Lâm Nhiễm lập tức lấy tay che miệng, giả vờ kinh hãi:

“Dù chị Tô Ninh có thể chất đặc biệt, không biết đau, có thể tự lành lớp màng đó, như cũng quá đáng thật đó.”

Cô ta ngước đôi mắt long lanh Kỳ Vọng, nũng nịu :

“Em bị đàn đau thì chỉ có thể tự thoa thuốc thôi.”

Kỳ Vọng cúi đầu ta, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn.

“Sao đàn không giúp em thoa thuốc chứ?”

Hai bàn tay tôi siết chặt đến mức run rẩy.

Tôi không muốn một lời nào, cũng không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa.

Tôi quay người bỏ chạy thẳng ra ngoài.

Trợ lý Hứa đuổi theo, trong mắt thoáng chút thương .

“Tô tiểu thư, để tôi đưa về đi. Khu này vắng vẻ, lại là vùng ngoại ô, không gọi xe đâu.”

Tôi định gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Kỳ Vọng bỗng lạnh lùng ra lệnh:

“Trợ lý Hứa, ở lại. Không đưa ta đi.”

Trợ lý Hứa sững lại, rồi ngoan ngoãn dừng bước.

Giọng Kỳ Vọng đầy thờ ơ:

“Tô Ninh, ngay cả nhẫn cưới mà em cũng dám vứt. Khi nào chịu ngoan ngoãn nhận sai, sẽ cho em ở lại biệt thự một đêm.”

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay.

Im lặng hồi lâu, tôi chợt bật thê lương.

Sau đó, tôi quay người, dứt khoát bước ra khỏi biệt thự.

Dựa vào bản đồ, tôi đi bộ suốt cả đêm. Khi mệt, tôi chỉ cần quay lại quá khứ, lập tức hồi phục.

Tôi có khả năng nghịch thiên như , mà lại chỉ dùng nó để chiều chuộng Kỳ Vọng trên giường?

Tôi lắc đầu, cảm thấy bản thân thật nực .

Đến khi trời dần hửng sáng, tôi mới đi đến rìa thành phố.

Mệt mỏi đến kiệt sức, tôi tùy tiện tìm một khách sạn, lao thẳng lên giường.

Mơ mơ màng màng, tôi lại thấy cảnh trong quá khứ.

Tôi ngoan ngoãn theo cầu của Kỳ Vọng, ta khẽ, cắn nhẹ lên tai tôi:

“Em thật ngoan, lại là lần đầu tiên.”

Mơ hồ, tôi cảm nhận một bàn tay đang mơn trớn trên cơ thể mình.

Giấc mơ này… quá chân thực.

Bỗng nhiên, tôi choàng tỉnh, mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Không phải mơ.

Là Kỳ Vọng thật.

Anh ta thấy tôi tỉnh lại, bình thản lên tiếng:

“Ninh Ninh, em cũng cứng đầu đấy.”

“Nhẫn cưới cũng dám vứt, hửm? Đừng quên, nửa tháng nữa chúng ta còn phải kết hôn.”

Tôi trợn mắt ta chằm chằm.

Kỳ Vọng lấy tư cách gì mà có thể thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Anh ta lại đưa tay bóp nhẹ phần thịt mềm bên eo tôi, giọng trầm thấp đầy dụ hoặc:

“Ngoan nào, mau quay lại đi, trở về như cũ.”

Cơn giận dữ và nhục nhã đồng loạt dâng lên trong lòng, tôi cuối cùng cũng không kìm

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...