Thanh mai trúc mã phát hiện tôi có thể quay ngược thời gian, mỗi lần trên giường đều ép tôi quay lại năm 18 tuổi, trước khi chúng tôi lần đầu vượt quá giới hạn.
“Bạn mãi mãi là tân, em tôi ghen tị chết mất.”
Mỗi lần tôi đều đau đớn, cũng ghét việc ta khoe khoang chuyện này khắp nơi.
Nhưng tôi thực sự thích ta rất nhiều năm.
Cho đến khi tôi thấy ta dịu dàng dỗ dành thư ký:
“Cả đời em chỉ có một lần này, sẽ trân trọng và chịu trách nhiệm với em.”
“Vậy còn Tô Ninh thì sao?”
Trúc mã bật chế nhạo.
“Cô ta sau lưng không biết đã ngủ với bao nhiêu người, tìm người thay thế dễ ợt.”
Tôi không khóc, không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ đem nhẫn đính hôn treo lên sàn giao dịch đồ cũ với giá năm mươi tệ, rồi không ngoảnh đầu bay sang Đức tìm bố mẹ.
1
Toàn thân tôi như bị đóng băng.
Chỉ cách một cánh cửa, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng cuộc đối thoại bên trong vẫn tiếp tục:
“Cô ta quá giỏi trong việc chiều chuộng tôi, thủ đoạn cũng phong phú như , sao có thể chưa từng luyện tập qua Nhưng ta quay lại thời gian, tôi cũng không thể cảm nhận .”
Rõ ràng là giọng của Kỳ Vọng, tôi đã nghe suốt mười tám năm rồi.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi vô thức kiễng chân qua khe cửa chớp.
Và đúng lúc đó, tôi thấy Kỳ Vọng nâng cằm kia lên, cợt nhả.
“Tối qua em thầm tôi mười năm?” Anh ta vuốt nhẹ gương mặt . “Ngốc nghếch thế, nhất định phải giữ lần đầu tiên cho tôi sao?”
Cô đỏ bừng mặt.
Giọng Kỳ Vọng cũng nhuốm vẻ cưng chiều:
“Với khuôn mặt này, mà em còn chơi trong sáng với đàn sao?”
Cô táo bạo thẳng vào ta:
“Vậy đàn có chịu trách nhiệm với em không?”
Kỳ Vọng không đáp.
Cô khựng lại.
“Nghe chị Tô Ninh đã bên cạnh nhiều năm, hai người sắp kết hôn rồi…”
Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Xin lỗi , em không nên mơ tưởng những điều này. Chị Tô Ninh mới là người đặc biệt nhất với .”
Tôi dán chặt mắt vào gương mặt Kỳ Vọng.
Nếu ta từ chối chịu trách nhiệm với kia, thừa nhận tôi là duy nhất.
Chỉ một đêm thôi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao tôi vẫn không thể ngừng mong đợi câu trả lời của ta.
Bởi vì tôi thực sự ta rất nhiều năm.
Rất lâu sau, Kỳ Vọng cụp mắt, hờ hững :
“Đúng , rất đặc biệt, một con búp bê bơm hơi có chế độ tự phục hồi.”
Nghe câu đó, tim tôi như bị một cây búa nện mạnh, mọi hy vọng lập tức vỡ vụn.
Kỳ Vọng cúi đầu, trân trọng hôn lên môi kia.
“Tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với em. Em không như ta, quay lại hàng nghìn lần đã thành đồ rẻ tiền rồi.”
Nước mắt nóng hổi không kìm mà trào ra.
Tôi bịt chặt miệng, sợ mình bật khóc thành tiếng, cả người đã hoàn toàn mất đi sức lực.
“Rầm—”
Tiếng hộp nhẫn rơi xuống đất vỡ bầu không khí ám muội trong phòng.
“Ai đó?!”
Kỳ Vọng chợt cảnh giác sang, chạm vào đôi mắt đẫm lệ của tôi.
2
Tôi mở to mắt, theo phản xạ quay người bỏ chạy.
Trái tim trong lồng ngực đau đến không chịu nổi.
Tôi vẫn nhớ năm 18 tuổi, lần đầu tiên chúng tôi vượt quá giới hạn.
Anh ta hôn lên cổ tôi, dịu dàng lau đi nước mắt vì đau đớn…
“Tô Ninh, sẽ mãi chịu trách nhiệm với em.”
Động tác của ta rất nhẹ nhàng, cũng rất dịu dàng.
Sau đó, khi giới thiệu tôi với người khác, ta cũng tôi là của ta.
Nhưng từ khi biết tôi có thể quay ngược thời gian, suốt bảy năm qua mỗi lần trên giường, ta đều ép tôi quay lại thời điểm trước khi chúng tôi lần đầu tiên vượt quá giới hạn.
Tôi bị ghìm chặt trước tấm gương lớn, hình ảnh trong gương phản chiếu những vết bầm tím trên cổ tôi.
Kỳ Vọng ghé sát tai tôi, thì thầm lời tứ: “Ngoan nào, quay lại lúc em trong sạch nhất đi.”
Thực ra, lần nào cũng rất đau.
Nhưng vào mắt Kỳ Vọng, tôi không thể từ chối ta.
Mưa xối xả táp vào cửa kính, tôi nghe thấy giọng vỡ vụn của chính mình:
“Đừng chuyện này với người khác…”
“Anh sớm đã khoe rồi, mãi mãi là tân, đám em ghen tị chết mất.”
Tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh tôi co rúm lại, những dấu vết trên xương bả vai dần nhạt đi.
Kỳ Vọng hài lòng mỉm .
“Quay lại rồi thì ngay cả vết bầm cũng không còn, tiện lợi quá mà.”
Tôi luôn nghĩ ta tôi, rằng đây là niềm vui giữa hai chúng tôi.
Ký ức tràn ngập trong đầu.
Vừa chạy vừa khóc đến nghẹt thở, từng hơi thở cũng đau đớn như dao cứa.
Hóa ra trong mắt ta, sự thích và chủ của tôi chỉ là lẳng lơ và rẻ mạt.
Là đã luyện tập với người khác.
Trong đầu như có sợi dây nào đó “phựt” một tiếng, đứt đoạn.
Suy sụp tột độ, tôi ngã gục giữa đường.
3
Lúc tỉnh lại, mũi tôi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
“Tô tiểu thư, kích quá mức nên ngất đi.”
Một giọng nhàn nhạt vang lên bên giường.
Tôi nhận ra người đó, là trợ lý riêng của Kỳ Vọng.
Hắn đứng cao hơn tôi, lạnh lùng xuống, sau đó đưa một chiếc hộp nhẫn đến sát mặt tôi.
Tôi quá quen thuộc với nó.
Tôi và Kỳ Vọng sắp kết hôn, ta bảo tôi tự chọn nhẫn.
Tôi đã tỉ mỉ chọn suốt một tháng trời, mới tìm chiếc ta vừa ý.
Mặt trong của nhẫn còn khắc chữ cái đầu tiên trong tên tôi và Kỳ Vọng.
Vừa nãy chạy trốn quá vội vàng, tôi còn chưa kịp nhặt chiếc hộp nhẫn rơi trên đất.
Tôi cắn chặt môi, không muốn nhận lấy.
Trợ lý Hứa chờ một lúc, thấy tôi không phản ứng gì, bèn nhíu mày đầy khó chịu.
Sau đó, hắn rút điện thoại ra, dí thẳng vào mặt tôi.
“Tối qua tiểu thư Lâm và tổng giám đốc Kỳ đã có một đêm mặn nồng. Sáng nay, tổng giám đốc Kỳ đã đặt chiếc nhẫn này cho ấy.”
Ngón tay tôi run rẩy không kiểm soát , nhấn mở bức ảnh.
Chiếc nhẫn đó lại cùng thương hiệu với chiếc tôi đã dày công lựa chọn.
Nhìn xuống mặt trong của nhẫn, dòng chữ chói mắt hiện ra…
“To my first & last.”
“Dành cho lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng của .”
Tôi nhếch môi, nở một nụ thảm .
Mặt tôi nóng ran như bị ai đó tát một cái thật mạnh.
“Tô tiểu thư, cũng hiểu rõ mà, tiểu thư Lâm là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, thạc sĩ liền mạch.”
“Cô ấy còn tổng giám đốc Kỳ nhiều năm như .”
“Còn …”
“Chỉ dựa vào thể chất đặc biệt để giữ chân đàn ông, thực sự rất đáng xấu hổ.”
Ánh mắt của trợ lý Hứa đầy khinh miệt, sắc bén như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Thật nực .
Tới tận bây giờ tôi mới nhận ra, suốt bao nhiêu năm qua những người xung quanh Kỳ Vọng đều xem tôi là một trò đáng khinh.
Dù tôi đã bên ta nhiều năm, dù chúng tôi sắp kết hôn.
Anh ta cũng chưa bao giờ thực sự tôi.
Mà tất cả những điều này đều là vì Kỳ Vọng.
Anh ta đối xử với tôi thế nào, những người xung quanh ta cũng bắt chước y như , tùy tiện chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Khoảnh khắc tỉnh táo này, trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
Trợ lý Hứa rời đi.
Tôi trốn vào chăn, cuộn mình thành một khối.
Cổ họng đau rát, hốc mắt dần nóng lên, từng nhịp thở đều như bị dao cứa.
Không biết đã khóc bao lâu, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tôi đưa tay quệt bừa lên mặt, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
Trên màn hình nhấp nháy một cái tên đã khắc sâu vào tận xương tủy tôi:
Kỳ Vọng.
Bạn thấy sao?