Khi Phàm Nhân Đối [...] – Chương 4

Hắn chỉ tay vào ta, “Ngươi…!” nửa ngày mới hỏi nổi một câu:

“Ngươi… sao mà lên đây?”

Nói xong liền phát ra một tiếng nổ cảnh báo chói tai.

Gọi một đám người đến vây kín xung quanh ta.

Ta chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ cúi đầu trêu chọc Tiểu Nha Nhi đang ôm cổ ta khúc khích.

Một vị thần mặc đạo bào xanh bị người ta kéo tới.

Tóc buộc nửa, vấn thành búi nguyên bảo.

Quầng thâm dưới mắt đậm đến mức trông như mấy ngày chưa ngủ.

Người khác đều gọi hắn là Tử Anh Thần.

Hắn không ra lai lịch của ta, liền dè dặt dò xét:

“Dám hỏi vị Thượng Thần nào lịch kiếp quay về, lại hạ xuống Nhất Trọng Thiên chúng ta, thật thất lễ, chưa từng nghe qua e là tiếp đãi không chu đáo.”

“Thần?”

Ta nhấn mạnh chữ đó, cảm thấy buồn :

“Ta không phải Thần, cũng không phải Tiên.”

“Ta là người.”

7

Nghe ta , mọi người đều ngẩn ra, nhau đầy nghi hoặc.

Phải biết rằng thiên môn đã đóng từ cả ngàn năm trước.

Làm sao còn có phàm nhân có thể leo lên thiên giới?

Ta tiếp:

“Ta đến đây là để tìm Thanh Liên Tiên Tôn.”

Vừa nghe đến bốn chữ đó, sắc mặt bọn họ đồng loạt trở nên vi diệu.

Tử Anh Thần chậm rãi mở miệng, dè dặt :

“Nhưng… Thanh Liên Tiên Tôn hiện đang ở Cửu Trọng Thiên.

Từ Nhất Trọng Thiên muốn lên đến đó,phải nộp không ít linh lực lệ phí qua đường.

Chỉ sợ nương… khó mà tìm Thanh Liên Tiên Tôn.”

Tiểu Nha Nhi nghe không hiểu, nghiêng đầu hỏi:

“Linh lực cũng giống như bạc sao?

Sao thiên giới cũng cần dùng tiền ?

Cha con … tiên nhân không cần tiền mà?”

“Đó là chuyện từ thời Tiên Đế còn tại vị rồi.”

“Bây giờ, Thanh Liên Tiên Tôn thích nhất chính là thu thập linh lực.”

Nói đến đây, Tử Anh Thần bỗng ngừng lại,hạ giọng :

“Cô nương, tốt nhất nên mau chóng quay về nhân gian đi.

Hôm qua Thanh Liên Tiên Tôn từ hạ giới trở về, sắc mặt rất khó coi.

Nghe là bị một phàm nhân bị thương.”

Hắn còn cố ý nháy mắt ra hiệu với ta.

Ta lại bật :

“Tiểu đạo sĩ, ngươi từ khi nào lại nhát gan như thế?

Không giống ngươi chút nào.”

Tử Anh Thần sững người.

Ta liền nhét Tiểu Nha Nhi trong lòng vào tay hắn:

“Không phải chính ngươi đã , nếu ta có cơ hội nhất định phải lên tìm ngươi sao?

Giờ ta đến rồi, ngươi không định giữ lời hứa à?”

Kiếp trước, khi ta bị nhốt vào Vạn Ma Cốc.

Bốn phía đều là lũ ma không biết tiếng người.

Lúc mới bị nhốt, ta cũng từng tẩu hỏa nhập ma,trong đầu chỉ toàn là sát niệm.

Chính Tử Anh Thần là người đã cứu ta.

Theo như lời hắn ở kiếp trước thì,“Khó khăn lắm mới gặp người biết tiếng người, tiện tay liền cứu thôi.”

Trong những lần trò chuyện cùng hắn, ta dần hiểu quá khứ của hắn.

Tử Anh Thần vốn là Giới chủ của Nhất Trọng Thiên, là một vị chính thần sau khi chết mới đắc đạo thành quả.

Sở thích lớn nhất của hắn chính là… uống rượu.

Một lần sau khi uống rượu,hắn đã đem con thỏ mà Thanh Nha nuôi… đem nướng ăn.

Thanh Nha khóc đến mức thảm thiết,

Thanh Liên Tiên Tôn giận dữ, liền giáng tội, xóa đi thần chức của Tử Anh Thần,ném thẳng hắn vào Vạn Ma Cốc chịu .

Hắn từng với ta:

“Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ mời ngươi uống một chén Thanh Mai Tửu.”

Lúc ta nhét Tiểu Nha Nhi vào tay hắn, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng,cùng Tiểu Nha Nhi nhau trân trối.

Ta ngáp dài một cái, chẳng khách sáo gì mà lên tiếng giục hắn.

Đôi mắt hồ ly của Tử Anh Thần trợn tròn.

Còn Tiểu Nha Nhi thì chẳng phải đứa trẻ e dè gì.

Chỉ chưa đầy nửa ngày đã quấn lấy Tử Anh Thần như quen thân từ lâu.

Tử Anh Thần vừa mới đỡ Tiểu Nha Nhi ngã từ trên cây xuống,chưa kịp thở thì con bé đã chạy tót lên giả sơn.

“Tiểu tổ tông của ta ơi! Cái đó không thể trèo đâu đấy!”

Ta chống cằm, len lén nhấp một ngụm Thanh Mai Tửu.

Mới vừa từ ranh giới giữa Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên quay về.

Không ngoài dự đoán nơi đó đã bị bố trí một pháp trận.

Ta nghĩ đến luồng linh lực vừa cảm nhận khi chạm vào pháp trận, lại uống thêm một ngụm Thanh Mai Tửu.

Cách đó không xa, một luồng lưu quang lóe lên.

Đến rồi.

Thứ ta đang chờ cuối cùng cũng đã đến.

Tử Anh Thần cũng thu lại dáng vẻ lười nhác, nghiêm túc về phía ta.

Ta :

“Tử Anh, ngươi vào trong trước.”

Hắn không hỏi thêm nửa lời, liền bế Tiểu Nha Nhi xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Lưu quang xẹt qua theo hướng đó, ta mơ hồ thấy một ít… lông chó.

“Phàm nhân to gan! Ngươi còn dám chạy lên tận Cửu Trọng Thiên?! Hôm nay ta không lấy mạng ngươi, thề không bỏ qua!”

Thiên Khuyển nhe răng trợn mắt gầm lên với ta, trong tay cầm theo một cây chùy xương to tướng.

Hiện tại thân hình của Thiên Khuyển vẫn chưa lớn mạnh như kiếp trước.

Phần lông trên trán nó còn có một mảng bị rách, chưa lành hẳn.

Chính là vết thương do mũi tên của ta bắn trúng hôm qua ở nhân gian.

Nó lao lên tấn công ta, hàm răng trắng toát ánh lên hàn quang lạnh lẽo.

Trên cổ, cổ tay và mắt cá chân của nó đều đeo những chuỗi hạt từ xương, mài nhẵn bóng loáng.

“Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

Biết điều, ta còn để cho ngươi toàn thây.

Bằng không… đừng trách ta xuống tay không nể !”

Vừa , nó vừa vươn lưỡi liếm lấy chuỗi hạt xương trên tay.

Ánh mắt ta dần trầm xuống.

Kiếp trước, ta bị Thanh Nha phế bỏ toàn bộ tu vi.

Chính Thiên Khuyển là kẻ đã lột sạch xương trong cơ thể ta.

Từng chiếc một, nó dùng móng vuốt mài nhẵn, xâu thành chuỗi, đeo lên người.

Nó từng :

Thứ nó thích nhất, chính là xương cốt của thiếu nữ.

Mãi đến sau này, khi ta bị giam trong Vạn Ma Cốc, ta mới biết.

Đống xương trắng chất chồng nơi đó, không chỉ là của Ma tộc.

Còn có vô số thiếu nữ vô tội đến từ nhân gian.

Thiên Khuyển chuyên ăn thiếu nữ.

Mỗi năm đến Trung Nguyên, Thiên Khuyển lại len lén xuống nhân gian bắt cóc thiếu nữ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...