Khi nó thấy bộ quần áo tôi cố ý đặt trên giường, nó nheo mắt nở nụ tà ác.
Ngay sau đó, lông vịt bay tứ tung.
Nó rơi xuống không trung, hét lên đầy giận dữ:
“Con nhỏ c/h/ế/t tiệt! Mau trả lại cho tao!”
Tim tôi gần như lỡ nhịp.
Chột dạ, sợ hãi, bất lực, với ba loại cảm đan xen cùng lúc, tôi cắn chặt môi mới có thể nhịn không khóc ra tiếng.
Nó vẫn đang điên cuồng xé rách mọi thứ.
Trong nháy mắt, tôi thậm chí còn lớp vải mềm mại dưới tay nó thành bụng của mình.
Cảnh tượng đẫm m/á/u này khiến tôi nhắm chặt hai mắt.
Không biết tiếng mưa bên ngoài dần nhỏ lại từ khi nào.
Khi tôi cố lấy dũng khí mở to hai mắt thì không còn thấy bóng dáng nó nữa.
Giọng của một người đàn ông vang lên ngoài ngăn tủ:
“Ai cho Diệu Tông nhà bà mang thứ này về quê? Bà muốn c/h/ế/t chúng tôi sao?”
Âm thanh lo lắng, nghẹn ngào của mẹ vang lên.
“Con trai tôi, nó... Chú Lưu, chúng tôi biết lỗi rồi, cầu xin ông hãy nghĩ cách gì đi, Diệu Tông cũng không cố ý, thằng bé nhất định sẽ sửa sai.”
“Cái thứ như khỉ núi ma đó, một trăm năm mới có một con hoá thành người. Trước tiên chưa đến chuyện cạnh tranh cùng loài, chỉ tính đơn giản chuyện nó bước chân vào nhà các người, bà nghĩ nó bỏ thời cơ tốt thế này sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa tủ, bước ra mấy bước, định ngăn cản bọn họ:
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng...”
Tôi mới nửa câu, nửa câu sau lại nghẹn lại trong cổ họng, không sao ra .
Đó là bởi vốn dĩ trong phòng không hề có ai, một người cũng không.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tôi ngã xuống bàn, cả người rét lạnh như băng.
Giọng của mẹ tôi và Liễu đều là do khỉ núi ma giả vờ để lừa tôi lộ diện.
Nó cất giọng ở cạnh cửa tủ, đợi lúc tôi mở cửa tủ sang hai bên để tự nhiên trốn sau cánh tủ.
Tôi bị lừa rồi.
Cánh cửa tủ kêu lên “kẽo kẹt”.
Tôi nhanh nhạy bổ nhào về phía trước.
Móng vuốt sắc bén của khỉ núi ma móc vào những khe hở trên mặt đất, đầu lưỡi dài nhỏ, đỏ tươi của nó buông thõng xuống cằm.
Miệng ngày càng há to, ánh mắt màu nâu nhạt của nó vẫn luôn hướng về chỗ thái dương tôi.
Hàm răng vừa dày vừa trắng nhắm cắn vào đầu tôi.
Khỉ núi ma thích từ từ nhai nuốt, nên sẽ không lập tức cắn chết tôi.
Nghĩ đến đây, chân tôi mềm nhũn không thể đứng vững nữa. Ở dưới trào ra một dòng nước ấm, tôi sụp đổ khóc lớn, bò về phía cửa.
Ngay lúc tôi cho rằng mình phải nộp mạng ở đây, một giọng khí phách, thô lỗ bỗng truyền vào trong nhà:
“Hồng Tú! Mau tránh ra!”
Tôi vừa cúi đầu, một mũi tên xoẹt qua như gió, khỉ núi ma thét lên chói tai.
Chú Liễu đeo gùi tre của thợ săn trên lưng, mẹ tôi ở phía sau đang thở hổn hển.
Khỉ núi ma bị một mũi tên đ/â/m thẳng vào bụng.
Chú Liễu là thợ săn lão làng, trên mũi tên của ông ấy có độc, khỉ núi ma oán hận trừng mắt tôi mấy lần, cuối cùng không thể đứng dậy nữa.
“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
Chú Liễu vừa lấy chiếc lưới lớn từ trong giỏ tre ra, vừa hỏi.
Mẹ tôi đếm trên đầu ngón tay, ấp úng :
“Ngày... Ngày thứ tư.”
“Vốn dĩ tinh lực của đàn ông giúp nó ăn thịt người và biến hình trong một ngày. Mẹ Diệu Tông, bà suýt c/h/ế/t người rồi.”
Nói xong, Liễu thu lưới, khỉ núi ma đang hôn mê, tê liệt ngồi ở bên trong.
Thật ra, khỉ núi ma ăn thịt người tương đương với xương cốt gãy nát từ trong ra ngoài, trong vòng ba ngày, gân cốt tái tạo, m/á/u thịt hoà hợp, và biến thành dáng vẻ của người đó.
Nhưng nếu có tinh lực của đàn ông thì sẽ khác. Sau khi ăn thịt người đó, nó có thể biến thành hình người mà không hề đau đớn chỉ trong một ngày.
Đúng lúc Liễu đang nắm chặt con dao muốn diệt cỏ tận gốc, căn phòng phía Tây vang lên tiếng khóc thét thống khổ của trai tôi.
Anh ấy ôm lấy phần hạ thể đang chảy m/á/u không ngừng, nghiêng ngả lảo đảo nhào đến bên chân Liễu.
“Chú! Chú đừng vội ra tay, đợi con đạt sung sướng đã...”
Bạn thấy sao?