Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt chính là khuôn mặt đầy màu sắc của con khỉ hoang kia.
Tôi hét to lên: “ A...”, rồi chạy đi rất xa.
“Đồ sao chổi này, mày kêu cái gì mà kêu? Cũng may là có chị dâu mày, nếu không mày c/h/ế/t ở ven đường mồi cho sói hoang rồi cũng không ai biết.”
Dứt lời, tôi ôm lấy bả vai con khỉ rồi hôn lên mặt nó.
Nghe mẹ tôi , nửa đêm, sau khi tôi đi không lâu thì trai tôi tỉnh dậy.
Anh ấy như trở thành một người khác, đầu óc nhanh nhẹn hơn.
Anh tôi vẫn luôn nhắc tới con khỉ hoang kia, là do nó cho ấy ăn thứ gì đó, nên bây giờ ấy cảm thấy bản thân như trẻ ra rất nhiều tuổi.
Tôi dáng vẻ đắc ý của trai không hề vui vẻ.
Làm sao ấy hiểu con khỉ hoang ở cùng ấy cả ngày lẫn đêm không phải là do vui vẻ nhất thời?
Mẹ tôi bưng một bát canh gà đến trước mặt tôi.
Hai má của bà hồng hào, bà vui vẻ :
“Hồng Tú à, chị dâu của con đúng là may mắn trời cho.”
“Con xem, đó là cái gì?”
Theo hướng ngón tay của mẹ, tôi thấy chiếc giỏ tre ở phía sau cửa chất đầy những chiếc đĩa ngọc, vừa là biết có thể bán không ít tiền.
Bây giờ bọn họ đều tưởng rằng con khỉ hoang kia cõng tôi về nhà trong lúc ngất xỉu ven đường.
Con khỉ hoang còn tuỳ ý lấy tay của tôi sờ vào phía sau nó, đuôi mắt giương lên, õng ẹo về phía tôi.
Tôi rất nhanh siết chặt tay đến nỗi móng tay sắp gãy.
Thái độ của mẹ cho thấy bà chấp nhận nó rồi.
Nhưng nó càng ngày càng giống một người phụ nữ.
Vẻ mặt của nó không chỉ kệch cỡm, mà ngay cả thân hình còn muốn gì có đó.
Cái eo mảnh mai của nó lắc lư theo mỗi bước đi.
Anh trai tôi vỗ vào lưng tán tỉnh con khỉ hoang, mẹ tôi còn quở trách và bảo họ mau vào nhà.
Sau khi bọn họ ra khỏi căn phòng phía Đông và khuất bóng, mẹ tôi mới đen mặt.
“Mẹ đến nhà Liễu một lát, con khỉ hoang này có chỗ không bình thường.”
Nói xong, mẹ tôi bắt đầu đội khăn trùm đầu.
Bà ấy dặn tôi phải đóng chặt cửa sau, rồi nghiêm túc tôi :
“Trước khi mẹ về, ai gõ cửa cũng không mở!”
Thấy bà khoá cửa, tôi vội vàng hỏi:
“Vì sao ạ?”
Trên mặt mẹ tôi xuất hiện nỗi sợ hãi.
Bà ấy run môi, quay lại căn phòng phía Tây vô cùng náo nhiệt, nhỏ:
“Mẹ nghi ngờ, con khỉ hoang kia... là khỉ núi ma.”
Bạn thấy sao?