Khỉ Núi Ma – Chương 2

2.

Nhưng ấy không ra khỏi phòng trong ba ngày liên tiếp rồi.

Tôi thấy mẹ lo lắng chiếc rèm kéo kín ở căn phòng phía Tây.

“Nếu cứ tiếp tục như thế sức khoẻ của Diệu Tông sẽ không chịu nổi nữa.”

Nhìn mẹ tôi lo lắng nhăn mi, tôi bất chấp đứng lên, đi gọi tôi ra ăn cơm.

Nhưng tôi còn chưa đến cửa, một chiếc búa bị ném ra từ cửa sổ.

Cơ thể tôi nhỏ gầy nên cả người rất linh hoạt.

Sau khi tôi né , chiếc búa đập vào vị trí ban đầu của tôi.

Anh tôi rất khỏe, chiếc búa đập xuống đất tạo thành một cái hố, bụi bay mù mịt.

Tôi phiền tâm trạng tốt của ấy, nên ấy đang trút giận.

Theo sau đó là giọng khàn khàn tràn ngập lửa giận của tôi vang lên.

“Chết tiệt! Mày tránh xa một chút! Đừng phiền cho mày việc!”

Ý tốt của mình bất ngờ bị mắng mỏ, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.

Mẹ tôi nghiêm mặt nhặt búa lên, sắc mặt trắng bệch, lải nhải tiếp:

“Làm gì có ai đứng đắn mà lại ngủ cùng với một con khỉ hoang cơ chứ...”

Mặt trời dần dần xuống núi, sương mù bao phủ quanh ngọn núi ở phía sau nhà.

Tôi thấy bóng con khỉ hoang lấp ló qua khe cửa sổ, miệng như đang ngậm gừng.

Anh tôi cưỡng chiếm con khỉ hoang.

Nhưng ấy không biết rằng nó vốn không bình thường.

Đến khuya, cả tôi và mẹ đều mang những tâm tư riêng đi ngủ.

Khoảng mười hai giờ đêm, trong căn phòng phía Tây bỗng vang lên tiếng đổ bàn ghế.

Một âm thanh chói tai và ngắt quãng vang lên.

“Mẹ... Mẹ...”

Tôi nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi ngồi dậy trên giường, mẹ tôi có dự cảm không lành, nhanh chóng cùng tôi chạy qua đó.

Chúng tôi vừa bước vào thềm cửa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên thật buồn nôn.

Anh trai tôi đang trần truồng nằm trên giường, sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.

Anh ấy kiệt sức, sắp mất mạng rồi.

Cửa sổ sau tường vẫn mở, trong hay ngoài phòng đều không thấy bóng dáng của con khỉ hoang kia.

Nó bỏ chạy rồi.

Cả người tôi lạnh lẽo, hai chân run rẩy cứng ngắc, mẹ tôi lo đến mức rơi nước mắt.

“Phải sao bây giờ, phải sao bây giờ...”

Bà ấy đưa tay với vào miệng trai tôi, lo ấy sẽ cắn đứt đầu lưỡi mình.

Bà ấy lại về phía tôi, thúc giục:

“Hồng Tú, mau đến thôn Đông mời Liễu sang đây!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...