Tôi là Liễu Hồng Tú.
Trên đây chính là câu chuyện xảy ra với tôi.
Một ngày trước khi xuất viện, tôi cầm bút viết ra những dòng này.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Liễu vẫn luôn dán chặt lên người tôi giống như ánh mắt của một con chim ưng.
Ông ấy nắm chặt các đốt ngón tay trắng bệch vào chiếc quai ba lô của tôi.
Chú Liễu hạ quyết tâm, hé đôi môi khô khốc hỏi:
“Có chỗ không đúng. Tại sao con hiểu lời của con khỉ núi ma kia?”
Tôi thở dài, chỉ vào đầu mình rồi :
“Chú Liễu, quên rồi sao?”
“Mấy ngày trước đó, con bị thương nên không nhớ gì cả, còn quên rằng mẹ chưa từng thương con.”
Mặt Liễu trở nên u ám, nhịp nhàng gõ tay vào lan can cạnh giường tôi.
Chú ấy không tin điều đó.
Cũng đúng, việc này quỷ quái như , ra thì sẽ có mấy người tin chứ?
Một người phụ nữ trong thôn giúp tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi, lại vỗ vào cánh tay của Liễu giải vây giúp tôi.
“Đừng khó Hồng Tú nữa! Ông đứa nhỏ này lớn lên, trước đây câu nào nó cũng gọi “” thân thiết như mà.”
Người phụ nữ hiền hậu nhẹ nhàng đưa tay sờ trán tôi, xem thử nhiệt độ cơ thể.
“Con không nên ở nhà lâu, xảy ra những chuyện như thế này, Hồng Tú cũng rất sợ, phải không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vẫn không vào đôi mắt thăm dò của Liễu.
Đỉnh núi xa xa ẩn hiện sau những tảng mây đen lớn.
Ngôi làng phía dưới chân núi, nơi tổ tiên chúng tôi sống bao đời, đã bị bỏ và san bằng.
Dường như tôi đoán trước , không đến mấy năm nữa, nơi đó sẽ trở thành một khu đô thị mới.
Một cơn mưa to trút xuống, gió thổi tung cửa sổ vén màn lên.
Cuối cùng những người đến thăm tôi lần lượt đi hết.
Ngay cả người phụ nữ mập kia cũng đi nghe điện thoại.
Chồng bà ấy muốn trả thù nên đá vào một con chó hoang nằm bên đường, kết quả là trên đường về nhà, ông ta bị những con chó khác đuổi theo cắn.
Người phụ nữ nhỏ giọng, tức giận mắng:
“Ông rảnh rỗi quá đúng không? Bây giờ vắc-xin phòng bệnh đắt thế nào chứ? Ông đúng là đồ của mà...”
Giọng hèn mọn và nhát gan của người đàn ông vang lên.
“Làm sao tôi biết ? Cô xem, tôi chỉ đá con chó ghẻ kia, sao lại có nhiều chó đến cắn tôi đến như thế, không phải là con chó ghẻ đó đi tố cáo đấy chứ? Sao tôi lại không nghe thấy...”
Người phụ nữ buồn bực, giọng không to không nhỏ:
“Đầu ông bị lừa đá đấy à?”
Nhận ra đang hét to ở nơi công cộng, bà ấy ngượng ngùng đỏ mặt, bèn xoay người, vừa đi vừa khẽ mắng:
“Bởi vì chúng nó giống nhau...”
Chú Liễu đang đứng gần với người phụ nữ nhất, trong giây lát cứng đờ người.
Ông ấy chậm rãi xoay người tôi, trên mặt trắng bệch không một giọt m/á/u.
Người đàn ông này lên núi săn bắn quanh năm, lúc này trên trán đổ đầy mồ hôi.
Tấm rèm cửa lay che mất tầm mắt của chúng tôi chạm vào nhau.
Đến khi một cơn gió khác thổi tới, như có một đôi tay kéo cửa sổ lại.
Cơn gió lập tức ngừng thổi.
Tầm mắt của chúng tôi giao nhau một lần nữa.
Chú Liễu giống như rơi vào cạm bẫy trong rừng sâu, khó khăn nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, ông ấy mở mắt ra một lần nữa, giọng run rẩy hỏi tôi:
“Hồng Tú, hỏi con, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một con khỉ núi ma thôi, đúng không?”
Tôi chớp chớp mắt, không ngại kể lại câu chuyện mà mình đã kể quá nhiều.
Bạn thấy sao?