Khi Nữ Phụ Thức [...] – Chương 3

8

Tạ Duy Chỉ mà chủ tìm tôi á?

Từ hồi đại học, luôn là tôi theo đuổi ấy.

Tạ Duy Chỉ là đội trưởng đội bóng rổ của trường.

Tuổi trẻ kiêu hãnh, đôi mắt màu hổ phách, lên có hai lúm đồng tiền.

Người thích ấy có thể xếp hàng từ cổng nam đến cổng bắc của trường.

Nhưng Tạ Duy Chỉ chỉ giúp tôi chép bài, cùng tôi đi nguyện, từng đeo huy chương của mình lên cổ tôi.

Khi thi đấu, ấy chỉ uống chai nước tôi đưa, ghi điểm xong thì chỉ về phía tôi trong đám đông.

Tôi tưởng mình là người đặc biệt.

Viết cho ấy cả đống thư , thậm chí còn đưa luôn nhật ký thầm .

Tạ Duy Chỉ lại chỉ mơ hồ , coi tôi như em .

Là tôi ầm lên, ép bố mẹ sang nhà họ Tạ bàn chuyện hôn nhân, mới buộc phải đính hôn với tôi vào năm ba đại học.

Nhưng ngay cả khi đính hôn, cũng chẳng thể ngăn nổi định mệnh bị Nguyễn Thanh thu hút.

Khoảnh khắc Nguyễn Thanh xuất hiện trước mặt , ánh mắt Tạ Duy Chỉ lập tức thay đổi.

Anh chưa từng ai như thế.

9

Tôi vừa định giải thích, thì thấy bình luận hiện lên:

【Tại sao lại phải “khiêng” ra ngoài?】

【Thấy mấy vết chai súng trên tay Văn Tranh chưa? Thiên tài đấy, tập bắn chơi chơi mà đoạt luôn giải vô địch.】

【Trên tay có vết chai… hihi thật là sexy.】

【Tôi đợi nãy giờ rồi, bao giờ mới đến cảnh “trừng ” đây mọi người, ngồi lâu tê cả chân!】

Tôi cố ý chọc giận Văn Tranh, với vẻ ngây thơ vô tội:

“Ừm… để em nghĩ đã.”

Bàn tay to có vết chai của hơi khựng lại trên tóc tôi, rồi mạnh mẽ vuốt xuống một bên má.

Anh vốn luôn bình tĩnh, ít thể hiện cảm — hiếm khi thấy tức giận rõ rệt như bây giờ.

Ngón tay cái của vuốt chậm rãi lên làn da mềm bên má tôi.

Giọng rất nhẹ, lạnh như băng, ép người đến nghẹt thở:

“Còn phải nghĩ?”

“Nghĩ xem cậu ta đã chạm vào em ở đâu?”

“Ở đây à?” — đầu ngón tay chạm vào mắt tôi.

“Hay ở đây?” — lại lướt xuống má tôi.

“Hay là…” — ánh mắt Văn Tranh dần sâu hơn, ngón tay cái dừng lại trên môi tôi.

Anh nhẹ nhàng ma sát hai lần.

Tôi vừa định mở miệng, liền nhân lúc đó ấn tay vào lưỡi tôi:

“Là chỗ này?”

Tôi ú ớ hai tiếng, tròn mắt đầy kinh ngạc.

Văn Tranh khẽ một tiếng, trong giọng lại chẳng có chút ý nào:

“Nghĩ cho kỹ vào.”

“Đừng có dối, em à.”

Tôi ấm ức, lắp bắp nhỏ:

“Không có…”

Lúc này bình luận hoàn toàn trắng xóa, không còn một dòng nào không bị kiểm duyệt.

Trong đám “tuyết rơi” ấy, chỉ loáng thoáng ra vài từ lóng bẩn thỉu.

Văn Tranh mặt không đổi sắc, không biết có tin hay không.

Anh ấn mạnh vào trán tôi một cái: “Đồ dối trá.”

Rồi rút tay lại, ngồi xuống mép giường, đắp lại chăn cho tôi.

“Ngủ đi, ở lại canh chừng.”

“Anh sẽ cho người tăng cường an ninh, không để mấy thứ dơ bẩn đến gần em nữa.”

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.

Tôi thuận thế ôm lấy cổ : “Anh à, em nhớ ra rất nhiều chuyện liên quan đến rồi…”

Văn Tranh bị tôi kéo lệch người, mất thăng bằng rồi ngã nhào đè lên người tôi.

Tôi bị đè đến khẽ rên một tiếng, mắt thấy gương mặt luôn bình tĩnh của Văn Tranh giờ đã nhuốm một lớp đỏ ửng.

Anh trầm giọng mắng nhẹ:

“Em xem mình ra cái thể thống gì nữa.”

【Miệng thì bảo “em thế này là không đúng”, trong lòng chắc vui phát điên rồi nhỉ?】

【Văn Tranh không phải luyện võ, tập đối kháng lâu năm sao? Mà Văn Ngọc kéo phát ngã luôn? Giáo viên đâu, điểm kém!】

【Bạn phía trên chắc kiểu người mèo dụi dụi thì lại hỏi “sao mèo phát tiếng nhỉ?”, đúng là gỗ mục.】

【Hai người này đang định ? Đây không phải truyện nam phụ lên ngôi sao? Nam phụ định “vượt rào” à?】

【Đừng mà, kinh quá đi… Nữ phụ có thể chết sớm chút không? Sau này không phải Văn Tranh cũng bỏ mặc ta sao?】

Nam phụ lên ngôi? Bỏ mặc tôi?

Tôi nheo mắt lại, tay ôm lấy Văn Tranh càng chặt hơn, rồi cắn nhẹ vành tai :

“Anh ơi, em sợ lắm, tối nay ngủ lại với em nhé?”

10

Lúc đó Văn Tranh đang đặt cằm vào hõm cổ tôi, lặng lẽ hít thở sâu.

Nghe , hơi giãy nhẹ:

“Không … không hợp lý.”

Tôi đặt tay lên phần cơ bụng săn chắc rõ ràng của , cứ thế cọ qua cọ lại đầy thích thú.

Mặt thì ép ra hai giọt nước mắt, diễn vẻ buồn bã:

“Em biết ngay… vẫn luôn ghét em mà…”

Văn Tranh thở dồn dập, bắt lấy cổ tay tôi:

“Đừng nghịch nữa.”

Hàng mi dài đen nhánh của khẽ run:

“Không ghét.”

“Ngoan, ở lại với em.”

Tôi nhường một nửa chiếc gối cho .

Văn Tranh nằm nghiêng bên cạnh tôi, ánh trăng bạc dịu dàng rọi vào phòng, khiến những đường nét sắc lạnh của cũng trở nên mềm mại.

Nhìn mà lòng tôi rạo rực.

Tôi lật người trèo lên eo , giữ lấy vai rồi cúi xuống hôn.

Cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng chạm vào mình, khiến tôi nhíu mày khó chịu.

Văn Tranh ôm lấy lưng tôi, giữa nụ hôn rối rít, thì khẽ hỏi:

“Vẫn chưa nhớ hết sao?”

Thật ra là… không phải.

Chỉ là tôi muốn hôn thôi.

Anh đẹp trai thế, là lỗi của chứ không phải tôi.

Trong lúc hôn, ký ức về Văn Tranh trào về như thủy triều.

11

Tôi lên sáu mới biết mình có một người trai.

Bố mẹ vì thấy áy náy nên chỉ đưa Văn Tranh đến sống ở một biệt thự nhỏ, giao hẳn cho bảo mẫu chăm sóc.

Tôi loạn suốt mấy ngày đòi gặp , bố mẹ chịu không nổi mới đồng ý.

Lúc đó, Văn Tranh rất lạnh lùng.

Nói mười câu thì đáp một, suốt ngày chỉ ôm sách.

Anh thấy phiền vì tôi, tôi ra điều đó.

Nhưng việc có một người khiến tôi phấn khích vô cùng, thường lén mang đủ thứ đồ chơi mới lạ đến tìm .

Không rõ từ khi nào, thái độ của bắt đầu thay đổi.

Anh bắt đầu cùng tôi chơi những món đồ chơi mà với đã quá trẻ con.

Cũng sẽ gấp sách lại, tập trung nghe tôi huyên thuyên những chuyện nhảm nhí.

Đến tuổi dậy thì, mối quan hệ bố mẹ tôi xấu đi nhanh chóng, cả hai đều lo ngoại .

Căn nhà thường xuyên trống trải.

Văn Tranh vẫn luôn ở bên tôi.

Vườn hoa hồng trong nhà là hai em cùng trồng, xích đu là do Văn Tranh khi còn là thiếu niên tự tay .

dạy tôi giải mấy bài toán khó, nghe tôi kể những chuyện phiền lòng vụn vặt, lau nước mắt cho tôi, và dịu dàng : “Anh sẽ luôn ở đây với em.”

Cho đến ngày Văn Tranh phát hiện tôi nhân lúc ngủ đã… lén hôn trộm .

Ngày hôm sau phải ra nước ngoài khảo sát dự án.

Trước khi đi, chỉ :

“Em nên tự suy nghĩ lại một chút.”

“Đợi về.”

Trong vài tháng vắng mặt đó, tôi gặp Tạ Duy Chỉ.

Cốt truyện bắt đầu khởi .

Mọi ký ức về Văn Tranh đều bị xoá sạch.

Sự mê muội mù quáng không rõ từ đâu trỗi dậy, chiếm lấy tôi.

Thúc đẩy tôi theo đuổi Tạ Duy Chỉ, đủ chuyện ngu ngốc với Nguyễn Thanh.

Những lá thư tôi viết, cả quyển nhật ký thầm

Đáng lẽ ra… phải là viết cho Văn Tranh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...