Khi Nữ Phụ Thức [...] – Chương 2

5

Văn Tranh sững người.

Anh như mất hồn một lúc, ánh mắt lướt qua muôn vàn cảm khó gọi tên.

Thấy tôi cắn chặt môi dưới, đưa tay khẽ vuốt qua môi tôi:

“Đừng cắn.

Anh sẽ tìm cho em bác sĩ giỏi nhất.”

Bình luận im bặt một lúc.

Rồi mới ào ào hiện lên:

【Tôi có 6 điều muốn về đoạn này…】

【Cái gì trời???】

【Nam phụ, đừng đến thế chứ…】

【Thế này thì sau này còn bảo vệ nổi nữ chính nữa không? Cảm loạn quá.】

Văn Tranh định đứng dậy, nửa quỳ quá lâu khiến loạng choạng.

Môi khẽ lướt qua trán tôi.

Gương mặt lạnh lùng thường ngày của thoáng ửng đỏ, hiếm thấy có chút bối rối:

“Xin lỗi.”

Nhưng trong đầu tôi đột nhiên lóe lên vài hình ảnh.

Hình như là… Văn Tranh lúc còn nhỏ?

Màn sương trong đầu dần tan đi.

Tôi thấy một Văn Tranh bé xíu đứng giữa vườn hoa hồng, lạnh lùng tôi rồi hỏi:

“Em đến đây gì?”

Tôi nắm lấy tay , vội vã :

“Anh ơi, hôn em thêm cái nữa, hình như em sắp nhớ ra rồi!”

Cả người Văn Tranh cứng đờ.

Hai vành tai đỏ bừng, đôi mắt đen sâu như có ánh nước lấp lánh.

Tôi túm lấy cổ áo , kéo cúi xuống.

Rồi không theo trật tự gì, cứ thế hôn loạn lên cằm .

Hôn vài cái xong, trí nhớ thật sự rõ ràng hơn luôn!

Văn Tranh lúc đầu đã lạc thần, mắt dần mơ màng, đến khi tôi áp vào khóe môi thì bất ngờ đẩy tôi ra:

“Em… em nghỉ ngơi cho tử tế đi.”

Anh luống cuống khom lưng bỏ đi.

Bình luận nổ tung toàn màn hình, dòng nào dòng nấy in đậm:

【Ohhhhhh!!!】

【Ai hiểu chứ, xem nhẹ Văn Ngọc quá rồi.】

【Vẫn là nữ phụ độc ác mới có chiêu hiểm, tuy thô mà hiệu quả!】

【Dự đoán Văn Tranh sắp không kìm nổi tưởng tượng nữa cho coi.】

【Nãy ai thấy… cái đó của Văn Tranh không… aaaa đồ chết tiệt, cho tôi đóng thế hai tập thôi cũng !】

Tôi chẳng còn tâm trí quan tâm bình luận, bận rộn ghép lại ký ức đang dần rõ nét.

Hồi nhỏ… tôi thật sự thường xuyên bắt nạt Văn Tranh sao?

6

Văn Tranh nhanh chóng xử lý chuyện hủy hôn với nhà họ Tạ, bên ngoài là tôi sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi.

Tôi giải thích qua loa với bố mẹ xong thì tắt luôn máy, từ chối mọi cuộc gọi từ Tạ Duy Chỉ.

Như con rùa rụt cổ, chui vào vỏ luôn.

Nói cũng lạ, ký ức ngày xưa càng rõ ràng, thì sự si mê của tôi dành cho Tạ Duy Chỉ cũng dần nhạt đi.

Chuyên gia thay tới thay lui.

Các loại xét nghiệm đủ cả.

Kết quả: mọi chỉ số đều hoàn toàn bình thường.

Văn Tranh nhất quyết không cho tôi hôn thêm lần nào nữa.

Mỗi lần đến thăm, đều đứng xa tít cuối giường, mặt lạnh như tiền.

Thật nhỏ mọn.

Nếu không nhờ mấy dòng bình luận mỗi ngày lắm mồm tiết lộ diễn biến bên kia bức tường, tôi thật sự đã thấy sợ rồi.

Nghĩ đến đây, tôi vươn tay dụ dỗ :

“Anh à, hôn em thêm cái nữa đi, em sắp nhớ lại hết rồi.”

Tôi phải nhanh chóng lấy lại trí nhớ, tìm ra rốt cuộc mình đã gì.

Đã sai thì phải chịu trách nhiệm.

Dù là xin lỗi, đền bù, hay thậm chí là ngồi tù hai năm.

Không thể tiếp tục dây dưa mãi thế này.

Nghe hào quang nữ chính không thể cưỡng lại .

Điều đó ở Tạ Duy Chỉ đã kiểm chứng rồi.

Văn Tranh bây giờ còn để tâm đến tôi, một khi nữ chính quay lại, chưa chắc sẽ như thế nữa.

Đến lúc đó, e là chẳng còn chỗ chôn thân.

【Kết quả kiểm tra bình thường rồi, giờ tin nữ phụ là đồ lừa đảo chưa?】

【Ủng hộ Văn Tranh trừng nữ phụ thật nặng.】

【Đồng ý! Đây là danh sách địa điểm trừng tôi đề xuất: phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, phòng tập nhảy, phòng đàn, sân thượng, vườn nhỏ.】

【Vườn thì không , toàn hoa hồng, đâm đau đít lắm.】

……Cái gì trời?!

Tôi nghiến răng :

“Anh… ơi, em nhớ ra rồi, hồi nhỏ em cứ hay chạy đi tìm .

“Anh không để ý tới em, em liền vẽ rùa lên vở bài tập của .

“Còn ép giảng bài cho em, em nghe không hiểu thì cắn cho hả giận.

“Còn hồi dậy thì, có lần ngủ rồi, em đã tranh thủ…”

Văn Tranh trầm giọng cắt ngang:

“Đủ rồi.”

Anh bước lại gần, cúi xuống tay tôi vẫn đang giơ về phía :

“Anh tưởng… em không muốn nhớ lại nữa.”

Tôi túm lấy cổ áo , kéo cúi xuống, hôn lên đôi môi vừa mềm vừa mát của .

Văn Tranh cứng đờ vài giây rồi mới bắt đầu đáp lại.

Bàn tay đè sau đầu tôi, nụ hôn ngày càng sâu khiến tôi gần như không thở nổi.

Tôi nghe thấy tiếng rên khe khẽ của mình vang lên trong không khí yên ắng của đêm.

Một giọng nam trong trẻo bỗng vang lên:

“A Ngọc, đây là lý do em hủy hôn à?”

Tôi và Văn Tranh cùng quay đầu lại .

Tạ Duy Chỉ đang ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ của tôi, vẻ mặt không còn chút tươi nào, đôi mắt hoa đào vằn đỏ những tia máu.

Văn Tranh theo phản xạ kéo chăn đắp lên người tôi.

Anh vẫn quỳ trên giường, tay vẫn giữ chặt tay tôi không buông, ánh mắt sắc lạnh tôi:

“Xem ra là do không dạy dỗ em cẩn thận.”

“Em thường xuyên gặp hắn ta thế này sao?”

7

Tôi chằm chằm vào Tạ Duy Chỉ, cơn cuồng si vô cớ lại bùng lên trong lòng.

Tôi phải có ấy, dù có dùng thủ đoạn đê tiện đến đâu.

Tôi sao có thể hủy hôn với ấy ?

Tất cả những ai cản trở giữa tôi và ấy…

Đều phải chết.

Văn Tranh nhận ra tôi có gì đó bất thường, đưa tay bóp nhẹ cằm tôi, ép tôi thẳng vào mắt .

Rồi cúi xuống, cắn nhẹ lên môi tôi.

Hơi thở quen thuộc của ập đến.

Tôi như bừng tỉnh, cả người lạnh toát.

Đáng sợ quá…

Tôi rốt cuộc đã những gì ?

Tôi nép vào lòng Văn Tranh, không dám đối mặt với hiện thực.

Tạ Duy Chỉ nghiến răng, nhảy phắt xuống từ bệ cửa sổ:

“Văn Tranh! Mẹ kiếp mày!”

Anh tung một cú thẳng vào thái dương của Văn Tranh.

Tôi hốt hoảng hét lên:

“Anh ơi!”

Văn Tranh nhíu mày, rõ ràng tỏ ra mất kiên nhẫn.

Anh nghiêng người né đòn, nhanh gọn khóa cổ tay Tạ Duy Chỉ.

Sau đó xoay mạnh một cái, khiến đối phương bị ép không nhúc nhích nổi.

Tạ Duy Chỉ gắng gượng ngẩng đầu, ánh mắt hoa đào đầy kiên quyết tôi:

“A Ngọc, em chỉ cần trả lời một câu — có phải hắn ta ép em không?”

【Ồ, tôi chứng là không.】

【Ngược lại thì có! Hai người họ hôn nhau như vũ bão, kịch liệt đến mức nào chứ có vẻ gì là bị ép đâu?】

【Nếu có ép thì chắc là Văn Tranh bị ép đó!】

【Đây là kiểu “mèo vờn chuột” của trai, mấy chiêu trò cũ rích mà vẫn hiệu nghiệm.】

Tôi không vào mắt , chỉ chăm mớ tóc hơi rối trên trán :

“Tạ Duy Chỉ, sau này đừng gặp nhau nữa.”

Anh khựng lại:

“Văn Ngọc, rốt cuộc là cái gì?

“Công cụ để em giỡn với trai em à?”

Văn Tranh chẳng chẳng rằng, tay siết chặt lại một chút, lạnh lùng cất tiếng:

“Chuyện nhà họ Văn, không cần Tạ phải bận tâm.”

Tạ Duy Chỉ đau đến toát mồ hôi, vẫn nghiến răng không kêu một tiếng.

Vệ sĩ lần lượt bước vào, áp giải ta ra ngoài.

Tạ Duy Chỉ không phản kháng, ánh mắt thì âm trầm, khó lường.

Bóng lưng khuất dần ngoài cửa.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Văn Tranh đang chằm chằm tôi:

“Xót rồi à?”

“Ở nước ngoài, loại trai cũ như cậu ta là bị khiêng ra đấy.”

Trong mắt thoáng qua một tia nuối tiếc khó nhận ra, tay khẽ chạm vào tóc tôi, dịu dàng vuốt lại:

“Em vẫn chưa trả lời .”

“Cậu ta thường xuyên đến tìm em như sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...