Khi Nữ Phụ Thức [...] – Chương 1

Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi đang vui vẻ thử váy cưới.

Trong gương toàn thân, ánh mắt của trai nuôi – Văn Tranh – tối tăm không rõ cảm , dừng lại nơi tà váy của tôi.

Trước mắt tôi, những dòng bình luận hiện lên liên tiếp:

【Nữ phụ ngốc nghếch, còn tự thấy đẹp nữa chứ!Nam chính kết hôn với ta chỉ để điều tra tung tích của nữ chính thôi.】

【Không thể chờ nổi đến lúc nam chính tìm nữ chính rồi quay lại trả thù Văn Ngọc.】

【Văn Tranh chẳng phải nam phụ sao?Sao đến giờ vẫn chưa có tí tiến triển nào với nữ chính, lại còn thầm nữ phụ?Tác giả mau sửa lại cốt truyện đi!】

Trước mắt tôi thoáng hiện cảnh tượng:

Tôi hãm nữ chính không thành, bị mọi người quay lưng,

Lang thang vô hồn dưới cơn mưa đêm,

Rồi bị xe tải đâm đến hấp hối.

Trời ơi!

Quá chân thực.

Thậm chí còn đau thật.

Tôi run rẩy :”Anh… à, em không cưới nữa.”

Ánh mắt u ám của Văn Tranh bỗng sáng bừng.

1

Văn Tranh chẳng hỏi gì, chỉ dứt khoát đáp:

“Được.”

Tôi chiếc váy cưới trắng tinh khảm đầy kim cương trong gương, không cam lòng nhắm mắt lại.

Có thể chỉ là ảo giác thôi.

Nhưng cảnh tượng mình nằm trên đường, máu me đầy người, cùng cơn đau vừa rồi…

Tôi mở mắt ra,Những dòng bình luận chẳng những không biến mất,Mà còn nhấp nháy nhanh đến mức lưu lại cả tàn ảnh.

【Chuyện gì thế này?Nữ phụ không phải từ nhỏ đã thích Tạ Duy Chỉ, dốc hết tâm tư để lấy ta sao?】

【Không có sự giúp đỡ của nhà họ Văn, nam chính sao thắng mình để trở thành người thừa kế?】

【Đúng đó, không nắm quyền nhà họ Tạ, nam chính lấy gì để tìm nữ chính?】

【Cốt truyện loạn hết cả rồi!】

Chữ cũng có thể ồn ào đến thế sao.

Đầu tôi đau như búa bổ, loạng choạng một chút.

Văn Tranh bất ngờ đứng bật dậy,Mấy bước đã đến sau lưng tôi.

Bàn tay rắn chắc nổi gân xanh của siết chặt lấy eo tôi,Tôi mềm nhũn ngã vào lồng ngực cơ bắp của .

Văn Tranh vai rộng eo thon,Dáng người cao lớn,Mặc vest vừa vặn như đo riêng.

Nhìn trong gương,Trông như một cặp đôi hoàn hảo.

Văn Tranh hơi cúi đầu,Qua gương, ánh mắt nặng nề đối diện với tôi.

Tôi và trai nuôi này không thân thiết lắm.

Bố mẹ tôi từng chẩn đoán là không thể sinh con,

Nên mới nhận nuôi Văn Tranh người thừa kế.

Sau khi tôi chào đời,Vị trí của bỗng trở nên lúng túng.

Bố mẹ chuyển đến sống ở một căn biệt thự khác,Do bảo mẫu chăm sóc.

Ký ức về Văn Tranh rất mơ hồ.

Như thể bị phủ một lớp sương mù.

Tôi chỉ nhớ là người ít ,Rất đẹp trai.

Đứng trước , tôi thấy hơi chột dạ.

Luôn cảm thấy phải hận tôi lắm.

Nhưng theo những dòng bình luận…

Anh, lại thầm thích tôi ư.

Giữa không khí tĩnh lặng,Chỉ còn tiếng tim tôi đập dồn dập.

Tôi chằm chằm vào hình ảnh mình trong gương –

Đỏ mặt đến tận cổ.

Rụt rè :”Thiệp mời đã gửi hết rồi mà…”

Văn Tranh nhanh như sợ tôi đổi ý:”Đừng lo, có đây.”

Bình luận:

【Trời ơi, mấy đường gân tay kìa, sức mạnh kiểu gì , có ai hiểu tôi đang nghiện cái tension này không?】

【Nên là… hôm nay Văn Tranh hủy hết công việc, mất một tiếng thay đồ, chỉ để xem nữ phụ thử váy cưới á?】

【Tay nam phụ to thật, một tay ôm gọn eo nữ phụ luôn… Nữ phụ đỏ hết cả mặt, dễ thương gì trời…】

【Các bà phía trên bình tĩnh chút không? Nữ phụ từ nhỏ đã bắt nạt nam phụ, còn nữ chính nữa, nam phụ chắc nhầm lẫn giữa hận và rồi. Toàn mấy người mê couple mà quên mất tam quan.】

【Chỉ có chị Lau Sư là biết thưởng thức! Yêu và hận vốn là hai mặt của cùng một cảm , đúng kiểu cực phẩm! Muốn xem họ “ vì hận” quá đi mất!】

【Làm! Làm luôn! Làm rồi sẽ điên cuồng, quên hết mọi thứ!】

2

Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Nữ chính mà họ , chắc là em khóa dưới từng học chung với tôi – Nguyễn Thanh.

Tôi từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, quen trung tâm mọi ánh .

Chỉ riêng với Nguyễn Thanh là tôi hoàn toàn thất bại.

Cô ấy chuẩn hình mẫu “hoa trắng nhỏ” kiên cường vượt khó.

Cha vì cờ bạc mà ngồi tù, mẹ cũng vào trại vì nghề không đứng đắn.

Vậy mà Nguyễn Thanh vẫn gắng vươn lên từ bùn lầy, thi đậu đại học danh tiếng, trở thành sư muội của tôi và Tạ Duy Chỉ.

Từ lúc ấy xuất hiện, ánh sáng toàn thế giới như đổ dồn lên người .

Rõ ràng ta chẳng bằng tôi ở điểm nào.

Thế mà trong hai lần bầu cử Chủ tịch Hội Sinh viên, tôi đều thua.

Bạn bè từng cùng tôi uống trà chiều giờ lại thích nghe ấy kể chuyện làng quê.

Ngay cả Tạ Duy Chỉ cũng bắt đầu lượn lờ quanh ta.

Tôi đã thầm Tạ Duy Chỉ bao lâu nay, nhật ký ghi về ấy dày cả xấp.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận cảm giác ghen tị.

Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu mù quáng dùng đến vài thủ đoạn không mấy quang minh.

Nhưng ở gần Nguyễn Thanh, bất kể tôi gì cũng thành trò hề.

Khi thì vấp ngã giữa đám đông, khi thì lỡ lời mấy câu ngu ngốc.

Ra trường rồi, tôi có gặp lại Nguyễn Thanh một lần.

Sau đó, ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Cuộc sống trở lại yên bình.

Tạ Duy Chỉ từng hỏi, tôi chỉ viện cớ rằng Nguyễn Thanh về quê lập nghiệp.

Tôi rốt cuộc đã gì?

Nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nổi.

3

Tôi đau đầu, cố tìm chút manh mối từ đống bình luận.

Dòng bình luận hiện ra đầy hưng phấn:

【Mấy bà ơi tui vừa mua gói ssssvip, ai muốn biết trong đầu Văn Tranh đang nghĩ gì nào…】

【Tui!】

【Tui tui tui luôn!】

【Trời đất ơi đại gia mẹ nuôi đây rồi!】

【Văn Tranh đang nghĩ đến chuyện *** váy cưới của Văn Ngọc rồi *** mà bây giờ ngay trước gương toàn thân thì tiện quá còn gì ***】

【Aaaa sao gói ssssvip cũng bị kiểm duyệt trời!】

【Tui chảy máu mũi rồi, kích thích quá đi…】

【Văn Tranh không phải là nam phụ lạnh lùng, âm thầm nữ chính sau khi ấy cứu rỗi à? Sao giờ như biến thái ? Filter tan tành.】

Tôi cũng tan tành theo.

Sắp bốc cháy luôn rồi.

【Bà phía trên không xem kỹ rồi.】

【Theo nguyên tác thì sau khi trao học bổng cho nữ chính, Văn Tranh sẽ đề nghị bao nuôi ấy.】

【Rồi trong lúc sống chung, dần bị sự lạc quan tích cực của nữ chính cảm hóa.】

【Nhưng hiện giờ ảnh trao xong học bổng liền biến luôn, đến giờ chắc còn chẳng nhớ mặt nữ chính là ai, cứu rỗi cái gì chứ.】

【Cứ đợi xem diễn biến tiếp đi, nữ chính kiểu gì cũng có sức hút riêng, mới xuất hiện chút xíu mà tui đã phải lòng rồi đây nè.】

Văn Tranh kéo tôi ôm sát vào lòng, thấy mặt tôi đỏ bừng như lửa đốt, liền hơi cau mày, tay kia đưa lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.

Chóp mũi khẽ chạm vào lọn tóc dài rơi trước ngực tôi.

Tôi hoàn toàn bị bao trùm trong mùi hương trầm ấm từ cơ thể .

Có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Tôi lại không hề thấy phản cảm chút nào.

Văn Tranh khẽ khàn hỏi bên tai tôi:

“Phát sốt rồi à?”

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến tôi rùng mình.

Tôi lắc đầu, lén liếc một cái vào màn bình luận.

Toàn màn hình là ký tự * bay tung như tuyết rơi.

……

Tôi cố gắng lắm mới tìm một dòng không bị kiểm duyệt:

【Nữ phụ thực ra cũng không quá xấu xa, chút chuyện mờ ám mà toàn phản tác dụng, kiểu càng cố càng xui, vừa ngốc vừa đáng thương, tự nhiên thấy thương.】

…… Cảm ơn.

Hay là… cứ ghét tôi đi cho rồi!

Ngay lập tức có người phản bác:

【Nữ chính bị ta đến mất tích luôn đấy, còn bênh, là máy rửa à?】

【Mới vào, nữ chính mất tích kiểu gì thế?】

【Không thấy gì rõ ràng, đến cảnh hai người vào quán cà phê là màn hình tắt đen luôn rồi.】

Thì cũng chưa chắc là tôi mà…

【Tác giả có thích: nữ chính chịu đủ đau khổ vì nữ phụ.】

Ồ…

Thế thì chạy đâu cho thoát.

Tôi chán nản tựa đầu vào ngực Văn Tranh.

4

Trong mắt Văn Tranh, dường như đang cháy lên thứ cảm khó tả.

Anh bảo tôi ôm lấy cổ , rồi bế tôi lên theo kiểu công chúa, bước lên cầu thang.

Tôi rầu rĩ :

“Anh ơi, hình như em đã chuyện gì đó rất tệ.”

Văn Tranh đặt tôi nhẹ nhàng lên giường, quỳ nửa người bên mép giường, thẳng vào tôi.

Bàn tay to của phủ lấy tay tôi, ánh mắt đen sâu lặng.

“Cứ đi, không sao đâu.”

【Xin lỗi tôi sắp quay xe về team nam phụ rồi, Tạ Duy Chỉ kiểu chó con dễ thương thì ổn đấy, ai hiểu sức hút của kiểu đàn ông trầm ổn, ít như này cơ chứ.】

【Tôi sắp ngất vì cái couple này rồi…】

【Không lẽ Văn Tranh muốn bao che cho Văn Ngọc? Tương lai xán lạn như , lú rồi à!】

【Nữ phụ tranh thủ lúc còn “say” mà khai thật đi, với năng lực của , biết đâu còn có thể giữ ấy.】

Khai thật á?

Tôi cũng muốn lắm chứ, có khi các người còn biết nhiều hơn tôi ấy!

Văn Tranh đúng là tài năng thiên bẩm.

Sau khi tốt nghiệp, vào công ty gia đình, nhanh chóng giúp tập đoàn phát triển đến quy mô khó tin.

Anh chỉ nắm một phần nhỏ cổ phần, việc quanh năm suốt tháng mà chưa từng oán thán.

Người trong giới thường nửa nửa thật gọi là “khoản đầu tư sinh lời cao nhất” của nhà họ Văn.

Sau khi tôi tốt nghiệp, dọn đến sống trong nhà .

Ý bố mẹ là muốn tôi học hỏi từ , từng bước tiếp quản sản nghiệp gia đình.

Nhưng tôi chẳng hứng thú gì với chuyện quản lý công ty.

Trong thâm tâm, tôi luôn cảm thấy chính mình là lý do khiến Văn Tranh bị gia đình bỏ rơi lần hai.

Giờ lại còn sắp giành nốt sự nghiệp của ấy.

Thấy ngày nào cũng mặt lạnh với tôi, tôi càng chột dạ không thôi.

Thế là tôi lén lút đi tìm Tạ Duy Chỉ.

Và bị bắt quả tang.

Lần đó, thật sự rất giận.

Tôi vào mắt Văn Tranh, chợt nhận ra phần ký ức bị mất liên quan đến … có khi không phải chuyện gì tốt đẹp.

Tôi mím môi:

“Anh à, hình như em bị mất trí nhớ…”

Tôi nghiêm túc :

“Em nghi ngờ mình có nhân cách thứ hai.”

Tôi thấp thỏm sắc mặt :

“Có nhiều chuyện em không nhớ nổi nữa.”

【Cái quái gì ?! Lý do gì mà củ chuối thế này?】

【Bảo nữ phụ vừa ngu vừa ác quả không sai, kịch bản này Hàn Quốc bỏ xó từ tám trăm năm trước rồi.】

【Thô sơ đến mức khó tin…】

【Xong rồi, nam phụ ghét nhất là người dối.】

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...