1
Chu Vân Lễ ngồi trên ghế sofa trong nhà, mở một lon vải hộp cho Trình Nhạc, đổ vào chiếc bát sứ trắng chuyên dụng của tôi.
Anh ta thấy tôi chằm chằm vào Trình Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng, nghiêng người che tầm mắt tôi:
“Trương Minh Ngọc, đây là Trình Nhạc, tôi, sau này đích thân chăm sóc ấy.”
“Cô ấy da mịn thịt mềm, đồ dùng giường chiếu phải là hàng Liên Xô, không ngủ phòng nhỏ, sau này ở luôn phòng , dọn ra đi.”
Anh ta dõng dạc xé một thanh sôcôla đặc biệt từ Nhà máy Tháng Mười do khu quân sự cung cấp, đưa cho Trình Nhạc, khi tôi thì ánh mắt đầy chán ghét:
“Trương Minh Ngọc, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh , tôi sẽ không .”
“Nếu vẫn toàn tâm toàn ý nâng đỡ tôi leo lên vị trí cao hơn, tôi có thể chừa cho một con đường sống.”
Trình Nhạc mềm mại tựa vào người Chu Vân Lễ, chân đi đôi dép lông cừu dày cha tôi mang từ Liên Xô về tặng riêng cho tôi.
Lúc này, màn hình trước mắt tôi hiện lên loạt bình luận đ ,iên cuồng:
“Trời ơi mạnh mẽ quá, trở mặt là trở mặt với đại tiểu thư luôn, đúng chất nam chính ngôn ngọt!”
“Thiết lập song tr,ọng sinh đúng là đã quá đi! Nữ phụ á ,c đ ,ộc định dùng quyền thế gia đình để ép nam chính cưới mình, còn muốn đẩy nữ chính vào h ,ộp đ ,êm mất tr ,i nh, kiếp này không thể xảy ra nữa!”
“Kiếp trước nữ phụ vì muốn chia rẽ nam nữ chính, ép nam chính sang Anh du học bốn năm, cắt đứt đoạn cảm này, quá t ,àn nh,ẫn rồi.”
“May mà nam chính sau khi du học về quý nhân giúp đỡ, d ,iệt sạch cả nhà nữ phụ, còn gán cho họ tội danh thông địch ph ,ả n qu ,ốc, cả đời không ngóc đầu lên nổi.”
Tôi những dòng chữ trước mắt, giữa chân mày giật liên hồi.
Chu Vân Lễ ngồi thẳng dậy, ưỡn ng ,ực ngẩng đầu, gương mặt toát lên sự đĩnh đạc và cao quý nuôi dưỡng từ quyền thế của kiếp trước:
“Bà Vương, gọt cho tôi một quả lê Bạch Kinh, phải là loại vừa hái ở Môn Đầu Câu, Bắc Thành.”
Bình luận lướt đi như bão tố, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Thì ra tôi đang ở trong một quyển tiểu thuyết ngôn ngọt thời đại, còn cái nhân vật nữ phụ á ,c đ ,ộc mà đám bình luận tới, chính là tôi.
Theo cốt truyện Chu Vân Lễ nhặt Trình Nhạc, mồ côi không nơi nương tựa, mang về nhà tôi, bắt tôi chăm sóc, rồi từng bước sinh , ngày càng ám muội.
Tôi không cam lòng bị Trình Nhạc c ,ướp mất thanh mai trúc mã, bắt đầu con đường dùng quyền đoạt ái.
Tôi muốn để ta nếm trải hương vị của quyền lực và tiền tài, không ngừng nâng đỡ để ta thăng tiến.
Thậm chí còn dùng quan hệ trong nhà để gửi ta ra nước ngoài du học, cắt đứt cảm với Trình Nhạc.
Sau khi Chu Vân Lễ về nước, tôi và ta tổ chức hôn lễ, trong mắt người ngoài là cặp đôi mẫu mực.
Nhưng ta lúc nào cũng nhớ mãi bóng hình Trình Nhạc, bạch nguyệt quang trong lòng.
Mà Trình Nhạc vì mất đi sự giúp đỡ của Chu Vân Lễ, phải vào h ,ộp đ ,êm việc để mưu sinh, đánh mất sự trong trắng.
Chu Vân Lễ quý nhân giúp đỡ, khi có thế lực, nâng niu Trình Nhạc, tiêu tiền như nước, ngày ngày kề cận quấn quýt.
Sau đó, ta đổ hết những tổn thương của Trình Nhạc lên đầu tôi.
Thậm chí còn cấu kết với người ngoài, vu oan giá họa cho nhà tôi.
Khiến nhà tôi mang tội danh thông địch ph ,ả n qu ,ốc, trở thành t,ù nhân bị điều tra.
Vất vả rửa sạch o ,an kh ,uất, cha mẹ tôi vì u ,ất ứ ,c mà qua đời, tôi cũng bị h ,ại ch ,et.
Bọn họ cầm theo tài sản nhà tôi, tiêu xài hoang phí, đi khắp nơi du lịch, cuối cùng ch ,et đuối trong một chuyến đi biển, rồi tr ,ọng sinh trở lại.
Mở mắt ra, chính là ngày hôm nay, ngày Chu Vân Lễ lần đầu tiên đưa Trình Nhạc đến nhà tôi, bảo tôi chăm sóc.
Ánh mắt tôi lạnh lùng, chỉ thấy nực .
Chỉ dựa vào một đứa con nuôi của tài xế, và một bị vứt bỏ không rõ lai lịch, cũng muốn khiến nhà tôi long trời lở đất?
Cái kiểu phát triển cốt truyện này đúng là h ,oang đ ,ường.
Chu Vân Lễ còn tưởng mình vẫn là chàng rể cao quý của nhà họ Trương như kiếp trước, thấy Vương má không nghe sai khiến, liền nổi giận mắng tôi:
“Nhà các người, ngay cả bảo mẫu cũng không biết điều!”
Đối mặt với sự kh ,inh th ,ường đó, tôi giơ tay t ,át thẳng một cái:
“Anh là thứ gì mà dám lớn tiếng trong nhà tôi?”
2
Trình Nhạc trợn mắt tôi, sau đó quay đầu lại vuốt ve mặt Chu Vân Lễ đầy đau lòng, mở miệng :
“Không ngờ tiểu thư Trương lại là người thô lỗ vô lý như . Nếu thế, ta không có tư cách chăm sóc tôi.”
Cô ta khoác tay Chu Vân Lễ, dáng vẻ yếu đuối nương tựa:
“Không cần vì một bảo mẫu mà tức giận như , đuổi rồi đổi người khác là , sao phải hạ thấp thân phận? Người như Trương tiểu thư, cứ đuổi đi cho xong.”
Bạn thấy sao?