Thanh mai trúc mã của tôi là nam chính trong tiểu thuyết, còn tôi chỉ là nữ phụ ác độc.
Anh ta từng thích tôi hết lần này đến lần khác:
“Chi Chi, con người thật của em, có thể vỡ cốt truyện đã áp đặt lên .”
Nhưng rồi khi nữ chính – học sinh chuyển trường xuất hiện, thái độ của ta bắt đầu thay đổi.
Lạnh nhạt, chán ghét, từ chối mọi sự quan tâm của tôi.
Thế ta lại dịu dàng dỗ dành Hạ Vãn, giảng bài cho ta, đón đưa ta đi học.
Những điều từng thuộc về tôi, với tư cách là ta, giờ đều dành cho Hạ Vãn.
Cô ta đắc ý khoe với tôi:
“Tôi và ấy mới là trời sinh một cặp. Cô nghĩ một nữ phụ ác độc như xứng với nam chính phong quang như sao?”
Sau đó, Hạ Vãn vu oan tôi ăn cắp bài thi của ta, còn cố bắt nạt ta.
Anh ta chẳng cần suy nghĩ, lập tức tin ngay.
Ánh mắt chán ghét, đầy mỉa mai rơi xuống người tôi:
“Xin lỗi ấy đi.”
“Tống Chi, sao em lại trở nên bẩn thỉu, đáng ghê tởm như thế này?”
Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Tôi không muốn thích ta nữa.
Kìm nén nước mắt, tôi đề nghị chia tay.
Rồi đăng ký học nội trú toàn phần.
Nhưng về sau, tôi nghe …
Anh ta phát điên cầu xin tôi đừng rời xa ta.
01
Tôi xin nghỉ ốm một tuần, vừa quay lại trường, đã cảm thấy bầu không khí trong lớp có gì đó rất lạ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, không còn sự thân thiện như trước nữa.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, tất cả lại vội vàng dời mắt, thì thầm bàn tán với nhau.
Đang ngẩn người, bàn học của tôi đột nhiên bị ai đó đá mạnh một cái, sách vở rơi vãi khắp nơi.
“Mày còn mặt mũi để đi học à, Tống Chi?”
“Mày cố ý ăn cắp bài thi của Vãn Vãn, khiến bài thi lần này của ấy bị hủy, nghĩ rằng chỉ cần nghỉ một tuần là có thể trốn tránh chuyện này sao?”
Là Lương Yến Nhiên.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của ta tràn đầy tức giận.
Thấy tôi , ta khẩy một tiếng:
“Mày ngây ra gì, đừng tưởng giả ngốc là có thể lấp liếm mọi chuyện.”
Lương Yến Nhiên là thanh mai trúc mã của tôi, hai đứa lớn lên bên nhau từ bé.
Tôi mím chặt môi, rõ ràng ta biết, tuần qua tôi nghỉ học vì bị viêm phổi, sốt cao đến mức phải nhập viện.
Hơn nữa…
Dù tôi có ghét Hạ Vãn đến đâu, tôi cũng không thể ra chuyện trộm bài thi của ta.
Tôi vừa định mở miệng giải thích.
Một mặc váy trắng đứng phía sau ta, mắt hơi đỏ hoe, khẽ kéo ống tay áo ta.
Lương Yến Nhiên vô thức nghiêng người về phía ta, như thể muốn bảo vệ ta, chắn trước mặt tôi.
Nhìn thấy cảnh này, tôi sững người, trong lòng chua xót đến nhói đau.
“Thôi đi, đừng vì em mà tranh cãi với ấy nữa.”
“Chẳng phải bài thi bị mất của em đã tìm thấy trong ngăn bàn của Ninh Chi rồi sao? Em tin là ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi.”
Cô ta tôi, đôi mắt hoe đỏ, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ấm ức:
“Bạn học Tống Chi, chỉ cần cậu một câu xin lỗi, mình sẽ tha thứ cho cậu.”
Xung quanh rộ lên tiếng bàn tán, toàn là những lời chỉ trích hướng về tôi.
Thậm chí người cùng bàn thân thiết cũng đẩy tôi một cái:
“Tống Chi, mau xin lỗi Vãn Vãn đi!”
02
Nhục nhã và uất ức dâng trào trong lòng, đầu óc tôi như bị thiêu đốt thành một mớ hỗn độn.
Nhưng càng sốt ruột muốn giải thích, ánh mắt của những người xung quanh càng thêm căm ghét.
“Tống Chi đúng là loại người gì ? Chính ta sai, nạn nhân đã rộng lượng tha thứ, chỉ cần một câu xin lỗi là xong, mà còn chối quanh.”
“Đừng diễn nữa, ngay cả thanh mai trúc mã lớn lên cùng ta cũng bắt ta xin lỗi, Tống Chi còn cố chấp cái gì?”
Lời vừa dứt, cả lớp im lặng.
Lòng tôi lạnh ngắt, siết chặt tay:
“Tôi xin nghỉ vì bị ốm. Tôi không những chuyện này, chúng ta có thể báo cảnh sát, kiểm tra camera giám sát—”
“Đủ rồi.”
Lương Yến Nhiên lạnh lùng cắt ngang lời tôi, ánh mắt tràn đầy thất vọng và chán ghét:
“Camera đã bị xóa. Ngoài mày ra, còn ai có lý do để xóa camera trong lớp chứ?”
“Tống Chi, mày đã trở thành loại người không biết hối cải thế này từ khi nào?”
Rõ ràng tôi mới là thanh mai trúc mã của ta.
Rõ ràng tôi mới là của ta.
Vậy mà ta không thèm nghe lời giải thích của tôi, đã vội vã phán tội cho tôi.
Tôi sững sờ Lương Yến Nhiên, vành mắt dần đỏ lên.
Anh ta quay đầu, nhếch môi nhạt, lông mày cau chặt:
“Chả trách trong cốt truyện mày là nữ phụ ác độc, quả nhiên tâm địa độc ác, sai mà chỉ biết giả vờ yếu đuối.”
“Tống Chi, trước đây là tao lầm, không thấy bộ mặt thật của mày, mới để mày có cơ hội bắt nạt Vãn Vãn.”
Tai tôi ù đi trong giây lát.
Mắt cay xè, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Thấy tôi đỏ hoe mắt, ta theo phản xạ giơ tay lên, định lau nước mắt cho tôi.
Trong lòng tôi dấy lên một tia hy vọng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hạ Vãn khẽ kéo tay áo ta, giọng nhẹ nhàng yếu ớt:
“Không sao đâu, Yến Nhiên ca ca, đừng vì em mà lớn chuyện nữa.”
“Chẳng qua là do em không Tống Chi thích, nên ấy mới nhắm vào em thôi.”
“Anh đừng vì em mà ảnh hưởng đến cảm hơn mười năm của hai người.”
Bàn tay đang giơ lên của Lương Yến Nhiên chững lại giữa không trung, sau đó buông xuống.
Ánh mắt ta tôi càng thêm ghét bỏ, như thể một thứ rác rưởi:
“Tống Chi, đừng có khóc nữa, chỉ biết giả đáng thương thôi.”
“Nhìn mà thấy ngứa mắt.”
03
Buổi chiều mùa hè, mặt trời gay gắt chiếu xuống.
Tôi chỉ đứng ngoài hành lang một lúc mà mồ hôi lạnh đã túa ra khắp người, cơn sốt khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi biết, đây chỉ là cái cớ mà Lương Yến Nhiên cố bịa ra để trút giận thay cho Hạ Vãn.
Anh ta là cán bộ học tập, rõ ràng tiết tự học tôi chỉ im lặng bù bài tập những ngày nghỉ ốm, mà ta lại báo với giáo viên rằng tôi chuyện ồn ào trong giờ học, ảnh hưởng đến các khác.
Cố ý khiến tôi bị đứng ngoài hành lang.
Bệnh của tôi vẫn chưa khỏi hẳn.
Mới đứng một lúc, tôi đã thấy mắt tối sầm, gương mặt nóng ran.
Họng ngứa rát, không thể kìm cơn ho.
Lương Yến Nhiên từng ra ngoài một lần với lý do đi vệ sinh, nhân tiện tôi một cái.
Anh ta nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng:
“Biết mình sai ở đâu chưa? Một lát nữa đi xin lỗi Vãn Vãn đi.”
“Mày không biết ấy đau lòng thế nào khi mất bài thi sao? Suýt nữa thì bị mày thê thảm rồi…”
Thế giới trước mắt tôi quay cuồng, tôi không nghe rõ ta gì nữa.
Tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, cố nén cơn chóng mặt để không ngã xuống đất.
Thấy tôi vẫn cúi đầu, không có ý định xin lỗi, sắc mặt Lương Yến Nhiên càng khó chịu hơn.
Khi đi ngang qua, ta còn cố đụng mạnh vào vai tôi.
Tôi không đứng vững, đầu đập mạnh vào tường, trán sưng đỏ, đau đến mức nước mắt rơi xuống không kiểm soát.
Đến khi tôi ngẩng đầu lên, ta đã rời đi từ lúc nào.
Chỉ để lại một câu lạnh như băng:
“Tống Chi, sao mày lại trở thành loại người này?”
Tôi khổ.
Nhưng tôi cũng muốn rằng…
Lương Yến Nhiên cũng đã thay đổi, thay đổi thành một người mà tôi hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng trước khi Hạ Vãn chuyển đến, ta không phải như thế này.
04
Tôi là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.
Còn trai thanh mai trúc mã của tôi là nam chính của một câu chuyện ngọt sủng.
Theo nguyên tác, ta sẽ phải Hạ Vãn ngay từ cái đầu tiên, từ đó bắt đầu một mối quan hệ oan gia vui vẻ.
Sau này, cả hai cùng thi đỗ một trường đại học danh tiếng, thuận lợi đến với nhau.
Còn tôi, vì là thanh mai trúc mã của Lương Yến Nhiên nên đố kỵ, tìm mọi cách bắt nạt Hạ Vãn.
Cuối cùng bị vạch trần bộ mặt thật, thi trượt đại học, rơi vào kết cục bi thảm.
Lúc vừa nhận thức cốt truyện, tôi đã từng muốn tránh xa Lương Yến Nhiên, sống cuộc đời của riêng mình.
Nhưng chính ta là người phát hiện ra tôi xa cách, rồi liên tục xuất hiện bên cạnh tôi, đối xử với tôi dịu dàng và chu đáo hơn trước.
Biết tôi lo lắng, ta xoa đầu tôi.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt thanh tú của ta, càng khiến ta thêm phần nổi bật.
Tôi đến ngẩn người.
“Chi Chi, em nghĩ là người không biết phân biệt đúng sai sao?”
Lương Yến Nhiên cố nhíu mày, ra vẻ sắp giận.
“Chúng ta đã là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, em sao có thể là nữ phụ ác độc trong truyện chứ? Em nhát gan, lại tốt bụng như , không bị người khác bắt nạt đã là may rồi.”
Anh ta nâng mặt tôi lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy sự kiên định, từng câu từng chữ vang vọng bên tai tôi:
“Chi Chi, chính con người thật của em, tất cả những thứ khác chỉ là cốt truyện áp đặt lên .”
“Anh chỉ thích mình em mà thôi.”
05
Câu đó, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng người từng ra câu đó – Lương Yến Nhiên, lại quên mất rồi.
Từ khi Hạ Vãn chuyển đến lớp, ánh mắt ta liên tục hướng về ta.
Hạ Vãn , ta cũng vô thức mỉm .
Hạ Vãn buồn, ta siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lo lắng.
Lúc đầu, tôi vẫn cố gắng tự an ủi, có lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì, Lương Yến Nhiên thích tôi đến cơ mà.
Nhưng dần dần, thái độ của ta với tôi ngày càng lạnh nhạt.
Thậm chí, vào những lúc tôi buồn bã tâm sự với ta, ta lại vô thức nhắc đến tên của Hạ Vãn:
“Tống Chi, em không biết hôm qua Vãn Vãn ngốc thế nào đâu. Cô ấy đi cho mèo hoang ăn, đang cho ăn thì suýt nữa bị ngã…”
Tôi ngước mắt lên Lương Yến Nhiên, khuôn mặt thanh tú nho nhã của ta rạng rỡ nụ khi nhắc đến Hạ Vãn.
Lòng tôi lạnh lẽo, như thể rơi xuống vực sâu không đáy.
Anh ta hoàn toàn không nhận ra rằng, khi gọi tôi – thanh mai trúc mã của mình, ta gọi đầy đủ họ tên “Tống Chi”, khi nhắc đến Hạ Vãn, lại thân mật gọi “Vãn Vãn”.
Nhà tôi và nhà Lương Yến Nhiên đối diện nhau, trước đây, chúng tôi luôn cùng nhau đi học.
Nhưng sáng nay, tôi chờ ta rất lâu, mà chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đến khi tôi lủi thủi một mình đến trường…
Tôi lại thấy ta đã ngồi trong lớp từ bao giờ, trên tay còn cầm bánh mì và sữa đậu nành, dịu dàng dỗ dành Hạ Vãn:
“Tiểu công chúa, ăn chút gì lót dạ đi, lát nữa lại bị hạ đường huyết thì sao?”
Hạ Vãn níu lấy cánh tay ta, chu môi nũng:
“Vậy thì giống lần trước giờ thể dục thôi, lại bế em đến phòng y tế nhé?”
Lương Yến Nhiên đột nhiên nhận ra ánh mắt của tôi, cơ thể ta thoáng cứng lại, vội rút tay ra khỏi vòng tay của Hạ Vãn.
Uất ức và tủi thân ồ ạt trào lên.
Sáng nay vì chờ ta, tôi còn bị trễ học, bị giám thị ghi tên vào sổ.
Tôi bỗng muốn khóc, cố gắng hít sâu để nước mắt không rơi xuống.
Giờ ra chơi, Hạ Vãn chủ tìm đến tôi.
“Bạn học Tống Chi, trúc mã của cậu đối với tôi tốt quá đi mất.”
“Anh ấy biết tôi hay ngủ quên, đi học dễ bị trễ, nên bảo sau này ngày nào cũng sẽ đưa đón tôi.”
Cô ta mặc một chiếc váy trắng ôm dáng, tôn lên từng đường cong mềm mại.
Gương mặt xinh đẹp tinh tế, khẽ che miệng với tôi:
“Aiya, tôi suýt quên mất, trước đây Yến Nhiên ca ca vẫn luôn cùng cậu đi học mà nhỉ?”
“Nhưng sau này, ngày nào ấy cũng sẽ ở bên tôi rồi đấy.”
“Cậu sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Tôi đối diện với ánh mắt đắc ý của ta.
“Không để bụng.”
Bởi vì tôi nhận ra…
Tôi hình như không còn thích Lương Yến Nhiên nữa rồi.
Bạn thấy sao?