8
Từ sau đêm bị tôi từ chối, Lục Thường Phong không những không từ bỏ, mà còn càng tấn công mạnh hơn.
Anh ta bắt đầu một cách công khai theo đuổi tôi.
Vốn là sếp của tôi, việc theo đuổi càng thuận lợi hơn.
Mỗi ngày đều có hoa tươi xuất hiện đúng giờ trên bàn việc của tôi.
Những bữa trà chiều xa hoa đặc biệt dành riêng cho tôi.
Công việc nhẹ nhàng hơn hẳn những người khác.
Những đặc quyền này, không ai trong công ty là không nhận ra.
Chỉ trong vòng một tuần, tin đồn về “chuyện công sở của tổng giám đốc trẻ họ Lục” đã lan khắp công ty.
Mọi người đều tôi số hưởng, đã xinh đẹp, lại còn giỏi giang.
Huống hồ, Lục tổng trẻ tuổi không chỉ xuất thân danh giá mà còn có tài, lại giàu có không lăng nhăng.
Từ khi trở về nước đến nay, ngoài tôi ra, bên cạnh ta thậm chí còn không có nổi một con muỗi cái.
Có mấy thân trong công ty thấy hoa và chocolate chất đầy trên bàn tôi, còn vỗ vai lớn:
“Trời ơi, con nhỏ này số mệnh tốt ghê! Được kim cương vương lão ngũ như Lục tổng để mắt đến rồi!”
Bị bắn bằng “đạn bọc đường” suốt hơn nửa tháng,
Đến bó hoa thứ hai mươi, tôi cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận lời tỏ của ta.
Tối hôm đó, Lục Thường Phong vui như điên.
Anh ta không chỉ cho nhân viên nghỉ phép có lương,
Mà còn dắt tôi đến một bữa tiệc lớn, hận không thể để cả thế giới biết rằng tôi là của ta.
Tôi chỉ cúi đầu, trên mặt mang theo vài phần e thẹn.
Lúc vào phòng vệ sinh, bên ngoài còn có mấy tiểu thư phu nhân bàn tán với vẻ đầy tiếc nuối.
Trong lời của họ không thiếu sự mỉa mai:
“Một con gà rừng gặp may, thế là sắp đậu cành cao hóa phượng hoàng rồi.”
“Không biết Lục thiếu bị ta bỏ bùa gì, lại để mắt đến loại phụ nữ vô danh tiểu tốt này.”
Nhưng tôi không hề tức giận chút nào.
Khi Lục Thường Phong hỏi, tôi chỉ nhạt, qua loa đối phó.
Nhìn thấy tôi điềm tĩnh trước mọi lời đàm tiếu, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng của ta thoáng lóe lên tia sáng khó đoán.
Nhưng khi tôi ngước mắt lên lại, ta vẫn mang vẻ dịu dàng, nở nụ ấm áp.
Sau bữa tiệc, tin tức về việc Lục Thường Phong muốn cưới một người phụ nữ không có gia thế đã rúng cả Bắc Kinh.
Lục lão gia nổi trận lôi đình, lập tức triệu tập cả hai chúng tôi về nhà, chỉ vào mặt Lục Thường Phong mà mắng chửi thậm tệ.
Trong lời , ông ta không ngừng bóng gió, ép ta chia tay với tôi.
Ông ta đã tìm sẵn một mối hôn nhân môn đăng hộ đối cho con trai mình.
Nếu Lục Thường Phong muốn thừa kế sản nghiệp nhà họ Lục, thì đừng có trái ý ông ta.
Nhưng lần này, Lục Thường Phong chính thức đối đầu với cha mình.
Anh ta che chở tôi đứng sau lưng, tôi thì cúi đầu, tỏ ra yếu đuối nhu nhược.
Nhưng từ khóe mắt, tôi vẫn thấy Lục Lâm An và Kiều Vũ đứng sau lưng Lục lão gia.
Lục Lâm An trông vô cùng đắc ý, Kiều Vũ thì không như .
Cô ta tôi chằm chằm, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy trong mắt ta có một loại cảm mà tôi không thể hiểu nổi…
Là khao khát.
Trông ta hốc hác vô cùng.
Tôi lặng lẽ tính toán trong đầu, đúng rồi…
Theo thời gian, đây chính là thời điểm căn bệnh của ta bắt đầu bộc phát.
Thấy Lục Thường Phong không hề có ý hối lỗi, Lục lão gia tức giận hất tay áo bỏ đi.
Lục Lâm An không quên cợt vài câu, rồi cũng vội vàng đuổi theo cha để xoa dịu.
Kiều Vũ cũng nhanh chóng bám theo.
Tôi bước đến bên cạnh Lục Thường Phong, đỡ ta từ dưới sàn lên.
Sắc mặt ta trắng bệch, vẻ bình tĩnh ung dung thường ngày không còn nữa.
Vì chống đối cha mình, ta đã bị đánh hàng chục roi mây.
Nhìn những vết máu loang lổ trên người ta, tôi xót xa đến mức chỉ muốn gánh chịu thay.
Nhưng ta vẫn nhẹ nhàng vỗ tay tôi, trên gương mặt nhợt nhạt lộ ra nụ yếu ớt:
“Không sao, bây giờ cha nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta kết hôn.”
Thấy ta bị thương thế này mà còn nghĩ cho tôi, nước mắt tôi suýt nữa đã rơi xuống.
Màn kịch này kéo dài đến tận nửa đêm.
Vì Lục Thường Phong cần thời gian tĩnh dưỡng, chúng tôi buộc phải ở lại biệt thự chính.
Trước khi đi ngủ, tôi lấy cớ hỏi quản gia xin thuốc để ra ngoài một lúc.
Sau khi bôi thuốc giúp ta, tôi nhận lấy ly sữa mà ta đưa, uống cạn một hơi, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
9
Cho đến ba giờ sáng.
Khoảnh khắc người bên cạnh rời giường, đôi mắt lẽ ra đang nhắm nghiền của tôi bỗng mở to.
Chờ ta đi khỏi, tôi cũng ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, mở phần mềm giám sát.
Năm phút sau…
Từ thiết bị ghi âm tôi đặt trên ban công, giọng của Lục Thường Phong và Kiều Vũ truyền đến—
Kiều Vũ:
“Anh chắc chắn là ta đã ngủ rồi chứ?”
Lục Thường Phong có chút mất kiên nhẫn:
“Gấp đôi liều thuốc ngủ, ngủ say như lợn chết rồi.”
Nghe , Kiều Vũ thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Nhưng còn chuyện kết hôn thì sao? Mất từng này thời gian, đừng với tôi là đã lòng thật rồi đấy nhé?”
Lời vừa dứt, Lục Thường Phong nhạo:
“Cô đang nhảm gì thế? Tôi mà thích ta?”
“Một con đàn bà vô dụng, không tiền không quyền, cả đời chỉ có thể đi . Được tôi chơi một lần cũng đã là phúc đức ba đời rồi.”
“Nếu không phải bây giờ quản lý quá chặt, buộc phải kết hôn để có danh nghĩa vợ chồng, tôi có cần phải nhịn ghê tởm mà dây dưa với ta lâu thế không?!”
Nghe ta với giọng điệu khinh thường tột cùng, Kiều Vũ cuối cùng cũng bớt nghi ngờ:
“Vậy thì tốt. Nhưng nhất thiết phải kết hôn sao?”
“Tôi chỉ cần một quả thận của ta thôi, có cần phải đuổi tận tuyệt thế này không?”
Lúc này, Lục Thường Phong hoàn toàn mất kiên nhẫn:
“Nói thừa, không kết hôn thì sao tống ta vào viện tâm thần?”
“Con đàn bà nghèo này không dễ lừa đâu. Nếu để ta tự do bên ngoài, thì có ta lấy thận cũng sẽ ầm lên.”
“Nhưng nếu đưa ta vào viện tâm thần, thì chẳng ai quan tâm nữa. Đừng một quả, muốn hai quả cũng cứ việc lấy!”
Nói xong, ta còn giễu cợt:
“Lúc đám chó kia, sao tôi không thấy do dự như bây giờ? Giờ tự dưng muốn giả nhân giả nghĩa à?”
“Huống hồ, những trò dơ bẩn trong hộp đêm của chẳng phải còn kinh tởm hơn sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Tôi giúp lấy quả thận, giao chứng cứ trốn thuế và tham ô của Lục Lâm An cho tôi. Khi tôi lên nắm quyền, sẽ lợi không ít!”
Những lời này rất khó nghe, Kiều Vũ lại im bặt như bị tóm nhược điểm.
Sau đoạn hội thoại này, tôi đã xác nhận suy đoán của mình.
Tôi lưu lại bản ghi âm, rồi đặt điện thoại xuống.
Mười phút sau, Lục Thường Phong trở lại giường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau
Tôi cùng Lục Thường Phong trở về căn hộ cao cấp của ta.
Nhân lúc tôi vẫn còn tỏ vẻ dịu dàng, thương cảm, ta liền lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước, đeo vào tay tôi.
Ánh mắt ta đầy ý sâu đậm:
“Thi Thi, ngay từ lần đầu tiên gặp em, đã em.”
“Anh muốn cho em những gì tốt nhất trong khả năng của .”
“Anh biết em không còn cha mẹ, luôn cảm thấy bất an. Vậy nên… chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!”
“Anh nguyện ý trở thành chỗ dựa vững chắc cho nửa đời sau của em.”
“Cổ phần, tài sản của , em muốn gì cũng có thể lấy, chỉ cần em thích!”
Nhìn ánh mắt thâm của Lục Thường Phong, tôi nhẹ nhàng nheo mắt , chủ dựa vào lòng ta.
Tôi biết ta đang lo lắng điều gì.
Một là quả thận của tôi.
Hai là… “bình luận”—công cụ gian lận của tôi.
Nhưng Lục Thường Phong không phải kẻ ngốc.
Sau vài tháng quan sát và thử nghiệm, ta đã phát hiện ra tôi không còn khả năng “ trước tương lai” qua bình luận nữa.
Hoặc một cách táo bạo hơn—
Tôi đã mất đi hoàn toàn năng lực đọc bình luận.
Bởi nếu tôi vẫn còn nó, thì kế hoạch giữa ta và Kiều Vũ, tôi đã sớm thấu.
Mà nếu tôi không còn “bình luận”, tôi cũng mất luôn giá trị lợi dụng.
Nhưng để đề phòng năng lực này đột nhiên quay trở lại,
Cũng như để đảm bảo sau khi lấy thận của tôi xong, tôi sẽ không có cơ hội phản công,
Lựa chọn tốt nhất của Lục Thường Phong chính là dùng hôn nhân để trói buộc tôi.
Chờ sau khi đã kết hôn, ta có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa người nhà, đưa tôi vào viện tâm thần.
Một khi vào đó, cả đời này tôi cũng đừng hòng bước ra.
Nhìn vẻ mặt đầy thâm chân thật của Lục Thường Phong, tôi khẽ .
Nhưng tôi sao có thể ngu ngốc tin vào lời đường mật của ta ?
Bạn thấy sao?