Khi Nữ Chính Trở [...] – Chương 1

Trên đường đi thêm, tôi cờ gặp Lục Lâm An đang bị truy sát.

Vốn có lòng tốt, tôi định ra tay giúp đỡ thì đột nhiên xuất hiện một loạt bình luận bay ngang qua mắt:

【Đợi suốt 800 năm, cuối cùng nữ chính cũng gặp nam chính!】

【Theo nguyên tác đã bị sửa đổi, nữ chính bị ép , tra tấn thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng còn mất một quả thận.】

【Nhưng không sao, ít nhất sau cùng ấy cũng cưới nam chính, sinh tám đứa con, thế là happy ending rồi.】

Nhìn bình luận vừa lướt qua tôi trợn tròn mắt hoảng sợ.

Mẹ nó, đây là kiểu lấy oán báo ơn à?!

Giây tiếp theo, tôi vớ lấy cây thụt bồn cầu dính đầy phân bên cạnh, đập mạnh vào mặt nam chính.

Cút mẹ mày đi, nam chính! Lão nương cho mày chết ngộp trong mùi hôi thối đây!

1

Ngay khi đọc rõ bình luận, tôi trợn to mắt.

Chưa kịp để Lục Lâm An mở miệng, tôi đã nhanh tay vớ lấy cây thụt bồn cầu dính phân ở cạnh mình.

Không chút do dự, tôi dí mạnh vào mặt hắn!

“Cút mẹ mày đi, nam chính! Lão nương cho mày chết thối đây!”

Lục Lâm An nuông chiều sung sướng nhiều năm, vừa mở miệng đã bị bịt lại, đầu vừa nhấc lên đã bị đập mạnh xuống đất.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân vang lên, đám người truy sát hắn đã tiến vào con hẻm nhỏ nơi chúng tôi đang trốn.

Tên cầm đầu vừa định kiểm tra qua loa rồi rời đi, lại nghe thấy giọng hét trong trẻo không giả trân của tôi:

“Cứu mạng với, đại ca ơi! Có người đang ăn cứt nè!”

Lục Lâm An vùng vẫy dữ dội dưới chân tôi, sao có thể thoát khỏi cú đè mạnh bạo của tôi .

Năm phút sau, hắn bị quẳng vào cốp xe như một đống thịt nát.

Còn tôi thì mời vào ghế sau của chiếc Maybach, ngồi cạnh một người đàn ông mặc vest cao cấp.

Người đàn ông ấy có gương mặt đẹp trai, dáng cao chân dài, cặp kính gọng vàng càng tăng thêm vẻ cấm dục lạnh lùng, trông y hệt một tổng tài bá đạo bước ra từ phim ảnh.

Anh ta vừa hắng giọng định gì đó thì tôi lập tức ra hiệu im lặng.

Người đàn ông: “?”

Tôi: “Im miệng, đừng cản tôi xem cheat code, OK?”

Anh ta rất biết điều mà ngậm miệng, kiên nhẫn chờ tôi hành .

Tôi để ý thấy từ lúc dí thụt bồn cầu vào mặt Lục Lâm An, bình luận bay ngang nhanh hơn hẳn.

Dựa vào kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết máu chó trên Zhihu mà tôi phải bỏ tận 25 tệ mỗi tháng để mua VIP, tôi có thể khẳng định…

Tôi đã trúng jackpot rồi.

Quả nhiên, dòng bình luận chạy ngang tiết lộ cho tôi biết—

Thế giới này chính là một cuốn tiểu thuyết.

Theo cốt truyện gốc, tôi – một bông hoa trắng nhỏ – đáng lẽ phải cứu Lục Lâm An đang bị thương nặng sau khi bị truy sát.

Sau đó, tôi sẽ sống cùng hắn trong một căn phòng trọ chật hẹp, ngày qua ngày nảy sinh cảm.

Đến khi hắn – đứa con ngoài giá thú của nhà họ Lục – đón về, tôi và hắn đã thề nguyền trọn đời bên nhau.

Nhưng trớ trêu thay, năm năm sau, tôi vì bị dồn đến bước đường cùng bởi nợ nần chồng chất mà phải xuống biển việc.

Còn hắn, giờ đã là người thừa kế nhà họ Lục, lại cờ gặp tôi ở hộp đêm.

Chúng tôi một lần nữa rơi vào lưới .

Nhưng lúc này, hắn đã có một vị hôn thê xuất thân danh môn.

Tôi muốn dứt áo ra đi một cách dứt khoát.

Thế Lục Lâm An – với tư tưởng “trăng sáng và chu sa nốt ruồi đều không thể bỏ” – nhất quyết giữ tôi bên cạnh.

Cuối cùng, tôi bị hắn hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, còn mất luôn một quả thận, đổi lại một chút chân của hắn.

Nhìn đám bình luận đang hú hét “CP này đỉnh quá!”, “Ôi tôi chìm thuyền mất rồi!”, tôi chỉ muốn ngay biểu cảm dấu chấm hỏi của người da đen.

Bọn này bị bệnh hả? Ai lại thích một thằng vừa bắt cá hai tay, vừa móc thận người ta xong còn bắt đẻ tám đứa con?

Làm M cuồng tra nam à?!

Chưa kể, với trạng kinh tế hiện tại của tôi—nghèo đến mức ăn cơm chung bàn còn chẳng đủ tiền góp, túi tiền còn sạch hơn mặt tôi—sao có thể ngu ngốc đi chứa chấp một thằng bị thương nặng, cần tiền thuốc đắt đỏ như Lục Lâm An chứ?

Tôi là người tốt bụng à?

Không, tôi chỉ là một con quỷ nghèo hèn độc ác thôi.

Trước khi viết truyện tác giả có thể kiểm tra lại logic giúp không?!

Có vẻ như người đàn ông đối diện không chịu nổi biểu cảm biến đổi liên tục trên mặt tôi, ta vươn tay ra:

“Tiểu thư, —”

Vừa chạm vào mu bàn tay tôi,

Người đàn ông vốn trầm ổn, nho nhã bỗng chốc trợn to mắt như thấy ma, miệng bất giác văng ra một câu chẳng hợp với hình tượng của mình chút nào:

“Đậu xanh!”

Nhìn ánh mắt hoảng hốt của ta, tôi lập tức nhận ra điều gì đó.

Có lẽ, ta cũng thấy thứ không nên thấy.

2

Nửa tiếng sau, tôi và Lục Thường Phong ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.

Trước mặt ta là một đĩa salad xanh mướt phát chán.

Còn trước mặt tôi là một phần combo khuyến mãi ngày thứ Năm cuồng nhiệt—tất cả đều do tổng giám đốc Lục tài trợ toàn bộ.

Anh ta cầm nĩa xiên một miếng rau to vật vã, ánh mắt đầy phức tạp tôi:

“Cô Giang, ăn thế này không sợ béo à?”

Tôi vừa ngoạm một miếng burger to gần nửa cái, vừa lườm ta một cái rõ kêu:

“Không.”

“Một con ma đói như tôi chỉ sợ bụng thiếu dầu mỡ mà táo bón thôi.”

Lục Thường Phong bị câu của tôi nghẹn họng, cả buổi không nên lời.

Đến khi tôi ăn xong, ta mới hắng giọng, thẳng thắn đề nghị:

“Cô Giang, chúng ta hợp tác đi.”

Tôi nghiêng đầu, chờ ta tiếp.

“Tôi cũng thấy dòng bình luận vừa nãy rồi. Cô là nữ chính không cam lòng dây dưa cảm với hắn.”

“Còn tôi, là người trai trên danh nghĩa của hắn.”

“Những ngày sắp tới, tôi cần bình luận công cụ hỗ trợ. Mà lại là người duy nhất giúp tôi xem những thứ đó.”

“Cô Giang, là sinh viên xuất sắc của khoa Luật, Đại học Kinh Thành. Đều là người thông minh cả, tôi không cần vòng vo nữa. Chuyện vừa xảy ra, cả và tôi đều hiểu rõ.”

“Chúng ta hợp tác đi. Chỉ cần giúp tôi, muốn gì, tôi cho cái đó.”

Nói xong, ta tóm tắt ngắn gọn về mối quan hệ của mình với nam chính Lục Lâm An.

Lục Thường Phong là con trai hợp pháp duy nhất của nhà họ Lục, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời).

Cho đến năm ta 15 tuổi.

Mẹ mất, cha đưa tiểu tam đã sinh con vào cửa.

Từ thiên chi kiêu tử rớt xuống vực sâu, ta bị đày ra nước ngoài, không dính líu đến bất cứ chuyện gì của gia tộc.

Còn thằng con rơi Lục Lâm An kia, thì nhà họ Lục nuôi dưỡng, một bước lên trời, trở thành đại thiếu gia quyền lực.

Nhưng gần đây, Lục Thường Phong mang theo công ty đã niêm yết từ nước ngoài trở về, mạnh mẽ giành lại tất cả.

Động thái quá nhanh, Lục Lâm An trở tay không kịp, bị đám vệ sĩ do gia tộc phái đến đánh trọng thương, hoảng loạn bỏ trốn.

Lục Thường Phong nhấp một ngụm cà phê, nụ nho nhã trên mặt không hề chạm đến đáy mắt:

“Bình luận vừa rồi cũng đã tiết lộ nội dung cốt truyện sắp tới.”

“Nhưng tôi nghĩ, thay vì gửi gắm hy vọng vào một thằng đàn ông, để hắn hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng còn phải sinh con cho hắn…”

“Thì chi bằng ngay từ bây giờ, cầm tiền, cầm quyền, đợi chuyện thành rồi thì cao chạy xa bay, không tốt hơn sao?”

Nói xong, ta nở một nụ đầy ẩn ý, chờ câu trả lời của tôi.

Tôi nghiêng đầu ta.

Một lúc sau, tôi nheo mắt, nở nụ , đưa tay bắt lấy tay ta.

“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

3

Thế là, tôi chính thức trở thành trợ lý riêng của Lục Thường Phong.

Nhờ cú thụt bồn cầu chí mạng của tôi, cốt truyện hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

Theo kịch bản gốc, Lục Lâm An đáng lẽ phải thất bại trong khoản đầu tư bằng tiền vay nợ, sau đó bỏ trốn, vứt toàn bộ đống rắc rối lại cho Lục Thường Phong.

Khi đó, Lục Thường Phong buộc phải đứng ra trả khoản vay ngân hàng thay hắn, dẫn đến trạng thiếu hụt nghiêm trọng nguồn vốn lưu .

Hậu quả kéo theo: dòng vốn đầu tư của nhà họ Lục bị gián đoạn, chuỗi tài chính sụp đổ.

Cuối cùng, Lục Thường Phong mất quyền kiểm soát tập đoàn, còn Lục Lâm An nhân cơ hội lên thay.

Nhưng bây giờ, Lục Lâm An đã bị bắt lại, nên tất cả những chuyện đó đều không còn khả năng xảy ra.

Tôi ngồi trên sofa, khoanh tay lạnh lùng mẹ của Lục Lâm An đang khóc lóc, lăn lộn van xin chồng cứu con trai:

“Anh ơi, Lâm An chỉ là nhất thời hồ đồ, bị người ta lừa nên mới vay tiền đầu tư thôi!”

“Nó với em là dự án này vốn dĩ có thể kiếm tiền, chỉ tại tên phụ trách bị bắt mất, nên tiến độ mới bị đình trệ!”

“Anh hãy cho nó một cơ hội nữa đi! Nó nhất định sẽ kiếm lại tiền mà!”

Lời vừa dứt, tôi liền nghe thấy tiếng khẩy phát ra từ Lục Thường Phong bên cạnh.

Lục lão gia vốn đã đau lòng vì mất hai tỷ, nay nghe xong câu này thì lửa giận bùng lên từ đan điền:

“Mày cái đ*o gì ?!”

“Nếu không phải thằng nghịch tử đó ham mê cờ bạc đến đỏ mắt, thì sao bị người ta gài bẫy, lừa đầu tư vào cái dự án rõ rành rành là thua lỗ chứ?!”

“Bây giờ, hai mẹ con mày không những không nhận ra sai lầm của mình, mà còn mơ mộng bảo tao tiếp tục đổ tiền vào cái hố không đáy này nữa hả?!”

“Lục Nghiệp Đình tao sao lại cưới phải loại đàn bà như mày chứ!”

“Mày đúng là đồ ngu hết thuốc chữa!”

Mắng xong, Lục lão gia hít sâu hai hơi, nghĩ đến hai tỷ vừa mất toi vì phải trả nợ thay thằng con út, mắt ông tối sầm lại.

Số tiền này vốn dĩ là quỹ tín thác ông chuẩn bị cho Lục Lâm An.

Bây giờ thì hay rồi, bay sạch!

Nhìn cả nhà họ Lục cãi nhau rối tung vì nam chính, tôi nheo mắt , nhấc chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm nhẹ nhàng.

Trước mắt tôi, loạt bình luận lại bay ngang qua:

【Hả? Không phải nam chính là thần bài sao? Sao lại thua thảm ?】

【Bạn phía trước chưa đọc cốt truyện gốc à? Nam chính bị gài bẫy đấy, đối thủ là dân chuyên bịp bài. Nhưng không sao, sau này nam chính quật khởi trở lại, còn chặt tay thằng đó ngay trên sòng bạc cơ mà.】

【Thôi bớt xạo đi, ông không thấy cốt truyện giờ sụp thành đống rồi à?】

【Đúng rồi, trong nguyên tác là Lục Thường Phong phải đứng ra dọn dẹp hậu quả cho nam chính. Sau này, nhờ quỹ tín thác bố hắn để lại mà hắn mới vực dậy .】

【Bây giờ thì hay rồi, chỉ với một cú thụt bồn cầu của nữ chính, nam chính bay màu, hai tỷ quỹ tín thác cũng bay luôn.】

Bên cạnh, cánh tay của Lục Thường Phong khẽ chạm vào tôi.

Không biết ta vừa đọc bình luận gì, đột nhiên bật thành tiếng.

Tiếng này lập tức thu hút ánh mắt của cả nhà họ Lục đang cãi nhau.

Nhìn thấy tay tôi chạm vào tay ta, Lục Lâm An như vớ cọng rơm cứu mạng, chỉ vào trai, gào to:

“Ba! Dù con có đi đầu tư, cũng chỉ là vì lợi ích của gia đình mình!”

“Nhưng ba Lục Thường Phong đi! Chúng ta đang sốt vó lên vì chuyện này, còn hắn thì ngồi đó cợt, tán như không có gì xảy ra!”

“Mà còn là một con nhỏ rẻ rách không đáng giá!”

Lời vừa dứt, “BỐP!”, Lục lão gia vung tay tát thẳng vào mặt hắn!

Nhìn biểu cảm kinh hãi của Lục Lâm An, Lục lão gia tức đến mức suýt ngất, chỉ vào mặt hắn mắng té tát:

“Mày im cái miệng cho tao!”

“Chuyện mày ra, đã không chịu trách nhiệm thì thôi, lại còn muốn chạy trốn, bắt mày dọn đống rác hộ mày?!”

“Giờ thấy kế hoạch không thành, mày lại quay sang xấu nó? Mày tưởng ai cũng bẩn thỉu như mày chắc?!”

“Đây là trợ lý mới của nó đấy! Sinh viên xuất sắc của khoa Luật, Đại học Kinh Thành, tử tế hơn mày gấp vạn lần!”

Lục lão gia vừa , tôi vừa nở nụ tươi rói, gật đầu chào ông một cái, đồng thời cũng khéo léo rút tay ra khỏi cánh tay của Lục Thường Phong.

Bình luận lại tràn màn hình:

【Sinh viên xuất sắc khoa Luật Đại học Kinh Thành? Cái này sai rồi.】

【Đúng đó, trong nguyên tác, nữ chính vì gia cảnh khó khăn mà thậm chí còn chưa học hết cấp ba. Sao giờ lại biến thành cử nhân top 2 thế này?】

Nhưng rất nhanh sau đó, bình luận đã tự tìm lý do hợp lý:

【Thôi bỏ đi, đừng lôi nguyên tác vào gì. Nguyên tác nữ chính còn là đứa đương ngu ngốc cơ mà. Nhìn nữ chính bây giờ sung sướng thế nào khi thấy nam chính ăn đòn đi.】

【Chuẩn, chắc biên kịch sửa lại cốt truyện rồi.】

Nhờ việc Lục Lâm An bị bắt trở về, nhà họ Lục hôm nay đã loạn thành một đống.

Lục lão gia vì quá xót hai tỷ vừa bay sạch, tức giận hạ lệnh cho con trai út phải kết hôn theo diện thương mại.

Mà đối tượng kết hôn không ai khác, chính là “chu sa chí” (mối khắc cốt ghi tâm) của hắn trong nguyên tác— thiên kim đại tiểu thư nhà họ Kiều, Kiều Vũ.

Dựa theo bình luận từ trước, tôi đã biết rõ cốt truyện gốc của nữ chính.

Theo nguyên tác, sau khi đón về, Lục Lâm An bỏ lại nữ chính bơ vơ.

Nửa năm sau, nữ chính vì khoản nợ nặng lãi chồng chất, buộc phải đi ở hộp đêm có tên “Bạch Sào”.

Tại đây, và Lục Lâm An gặp lại nhau.

Hắn vào vai “ hùng cứu mỹ nhân”, hai người một lần nữa lao vào lưới .

Nhưng thật trớ trêu, chủ hộp đêm “Bạch Sào”—cấp trên trực tiếp của nữ chính—

Lại chính là vị hôn thê của Lục Lâm An, đại tiểu thư nhà họ Kiều, Kiều Vũ.

Khi Kiều Vũ phát hiện nhân viên của mình dám lén lút với chồng chưa cưới, ta lập tức nổi trận lôi đình, trút giận lên đầu nữ chính.

Mà vì đây là truyện ngược, nam chính lúc đó chẳng hề quan tâm đến trạng của nữ chính, khiến chịu đủ loại hành hạ.

Nhưng đó là nữ chính của nguyên tác.

Bây giờ, nhờ tôi vỡ cốt truyện tôi không còn là “hoa khôi hộp đêm” nữa, càng không để ai có cơ hội nhục mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...