9
Kiên trì uống thuốc một thời gian, Duy Thức dường như thật sự “khá hơn”.
Ban đêm không còn bò lên giường tôi nữa, ban ngày cũng không quấn lấy tôi đòi dính dán.
Tôi và cùng đi bộ trong sân trường, tay khẽ chạm nhau khi sải bước.
Cảm giác như quay về năm mười lăm tuổi – cái thời mới nhận ra mình thích tôi.
Lúc ấy, Duy Thức đi cạnh tôi không dám thẳng, chỉ cần chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi thôi là đã đỏ mặt.
Còn tôi thì coi như tốt, chẳng ngần ngại mà nắm tay luôn.
Anh giật mình như bị điện giật, từ xương quai xanh trở lên đều đỏ bừng.
Tôi trêu: “Duy Thức, đi chậm chết .”
Nghĩ đến đây, tôi chủ nắm lấy tay .
Anh dừng bước, quay lại tôi, ánh mắt dịu dàng có chút trống rỗng.
“Á Kiều, sao ?”
Đôi mắt ấy không còn ánh cuồng nhiệt như thiêu đốt nữa. Tôi không dám kỹ, sợ rằng bên trong đó… ngay cả cảm dành cho tôi cũng đã biến mất. Tôi cúi đầu thật nhanh, tim như bị bóp nghẹt, lắp bắp bừa: “Anh đi hơi nhanh đấy.” Duy Thức dịu dàng đáp: “Vậy đi chậm lại.”
Chúng tôi bước vào lớp học một cách nhàn nhã, vừa đúng lúc chuông reo. Đây là một tiết học tự chọn. Ở hàng ghế đầu, tôi thấy Lâm Sơ Di – cũng chọn lớp này.
Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, ấy quay đầu lại Duy Thức bên cạnh tôi, gương mặt lập tức ửng hồng.
Duy Thức vẫn chăm bảng, không hề để ý đến ánh mắt của ấy.
【Nam chính đúng là người tàn nhẫn, cảm giác giờ ấy không còn ham muốn tầm thường nữa rồi.】
【Cuối cùng cũng thấy lại nữ chính! Nhưng với trạng thái hiện tại của nam chính, lát nữa còn “play” không đây?】
【Muốn xem cảnh trong nhà vệ sinh nam quá đi, kiểu đang nghe âm thanh trong buồng thì nam chính bịt miệng nữ chính lại, giả vờ nghẹt thở này nọ, kích thích quá trời luôn!】
Đọc đến đây, tôi thấy buồn nôn.
Tôi úp mặt xuống bàn, ôm lấy ngực, cố kìm lại cơn trào ngược.
Tôi cứ tưởng cái phòng thiết bị tối om và bẩn thỉu hôm đó đã là giới hạn chịu đựng của mình rồi.
Nhưng giờ… chỉ cần thấy hai chữ “nhà vệ sinh nam”, tôi đã như ngửi thấy mùi hôi sộc lên mũi.
Duy Thức khều tôi: “Á Kiều, đừng ngủ trong lớp.”
Tôi ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn ươn ướt.
Duy Thức không biểu cảm gì mấy, chỉ khẽ nhíu mày.
Tôi nắm chặt tay lại.
Tôi biết, do thuốc nên mới trở nên lạnh nhạt, phản ứng chậm chạp với cảm của tôi.
Nhưng tim tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác đau đớn.
Tại sao, người thanh mai trúc mã của tôi… lại phải là nam chính trong truyện?
Tôi uống một ngụm nước, cố ép mùi buồn nôn xuống cổ họng, rồi gượng : “Được, em không ngủ nữa.”
10
Tan học, tôi thấy Lâm Sơ Di hình như định bước về phía chúng tôi.
Nhưng tiếc là người quá đông, tôi bị Duy Thức kéo xuống lầu.
Chỉ kịp thấy ánh mắt có chút thất vọng của ấy.
Nhưng ấy không bỏ cuộc.
Hôm sau, sau khi tôi học xong một mình, Lâm Sơ Di bất ngờ xuất hiện ở khúc cua hành lang, vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Bạn Thời Kiều, mình có thể chuyện một lát không?”
Tôi thở dài: “Được thôi.”
Dù có trốn tránh thế nào, cuối cùng cũng phải đối mặt.
Kỳ lạ thật. Rõ ràng tôi và Duy Thức đã đồng hành bên nhau bao năm.
Còn ấy, quen chưa một năm.
Thế mà khi đứng trước “nữ chính”, tôi lại thấy mình như thấp bé hơn một bậc, chẳng hiểu vì sao.
【Nếu không có nữ phụ vật cản, nữ chính của chúng ta sớm đã “ăn thịt” rồi.】
【Nữ phụ tâm cơ lắm, nữ chính cẩn thận nha, đừng để bị bắt nạt đó!】
Tôi tê dại đến mức không còn muốn tức giận nữa.
“Muốn gì thì đi.”
Lâm Sơ Di có chút ngập ngừng, cân nhắc từng từ: “Bạn Thời Kiều… mình muốn hỏi, và Duy Thức là người à?”
【Thì ra là tiết đến sớm! Nữ phụ chuẩn bị tuyên bố chủ quyền, chửi nữ chính là tiểu tam!】
【Tôi nhớ nam chính chưa từng tỏ với nữ phụ mà? Vừa trưởng thành là đã gặp nữ chính, vốn dĩ chưa từng hẹn hò với nữ phụ cơ mà.】
【Cười muốn xỉu, nữ phụ chắc chắn sẽ bảo là mình với nam chính đang quen nhau, rồi sau đó bị tát thẳng mặt luôn~】
Tôi bình tĩnh Lâm Sơ Di đang chờ đợi câu trả lời. “Không, tôi và Duy Thức chỉ là lớn lên cùng nhau thôi.” Đằng nào ầm lên cũng chẳng giải quyết gì, chi bằng giữ chút thể diện. Gương mặt rạng rỡ của Lâm Sơ Di dần thả lỏng, hàng lông mày cong lên nhẹ nhàng. “Nếu , tôi sẽ theo đuổi Duy Thức.”
【A a a nữ chính dũng cảm quá trời! Đúng là khí chất chính thất, lên bàn ngồi là phải rồi!】
Tôi như bị bỏng, khó khăn mở miệng: “Tôi có thể hỏi vì sao không?” Rõ ràng lúc đầu ánh mắt hai người còn chẳng giao nhau.
“Vì mỗi lần thấy ấy tim tôi lại đập nhanh. Anh ấy có sức hút rất lớn với tôi.”
Tôi gặng hỏi: “Chỉ thôi sao?”
Lâm Sơ Di nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên: “Vậy cũng chưa đủ à? Tình vốn dĩ là sản phẩm của hormone mà.”
Nghĩ đến chàng trai luôn đi cùng Lâm Sơ Di, tôi có cảm giác chúng tôi giống nhau – đều bị bỏ lại một bên.
“Vậy còn cậu bên cạnh thì sao?”
Vừa dứt lời, tôi lập tức thấy hối hận. Câu hỏi ấy chứng minh tôi vẫn luôn để ý ấy, luôn xem là địch.
Lâm Sơ Di hiểu ra, không vạch trần tôi.
“Cậu ấy rất tốt, tôi không có cảm giác gì với cậu ấy cả.”
Cô ấy dường như cũng không muốn nhiều về cậu đó, chỉ khẽ cảm ơn tôi rồi quay lưng rời đi.
Tôi đứng lặng tại chỗ, thất thần mất một lúc lâu. Cuối cùng lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn về nhà.
【Chuyện đính hôn với Duy Thức… thôi bỏ đi ạ.】
Tôi từ tốn gõ tiếp: 【Tụi con còn trẻ, không cần phải quyết định sớm như .】
Tôi không muốn tiếp tục giằng co với Duy Thức như thế này nữa.
Bạn thấy sao?