Khi Nỗi Đau Gọi [...] – Chương 2

Khói thuốc mù mịt tôi sặc đến không thở nổi.

Anh cũng giống như bây giờ, vội vàng dụi tắt điếu thuốc, thì thào xin lỗi:

“Ni Ni không thích mùi thuốc, sẽ không hút nữa.”

Tôi ôm lấy , ngẩng đầu vào mắt , nghiêm túc :

“Chu An, em không cần dây chuyền, không cần quà đắt tiền. Em chỉ cần một tương lai cùng .”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Đêm đó trăng rất đẹp, không đẹp bằng nụ tràn đầy trên mặt Chu An.

Tôi người đàn ông chững chạc hơn trước mặt, gượng gạo :

“Không sao, sau này đừng hút trước mặt Dĩ An là , thời gian khác tuỳ .”

Hôm nay Chu An mặc một chiếc áo khoác dài, khiến dáng người càng thêm cao ráo.

Trước kia tôi mua rất nhiều áo khoác dài cho . Khi đó tôi từng :

“Chu An, em thích nhất là mặc áo khoác dài, sau này mỗi mùa thu đều phải mặc áo em mua nhé.”

Tôi chằm chằm chiếc áo khoác ấy, ngẩn người. Lý trí bảo tôi, chắc chỉ vô mặc đúng cái áo đó, tuyệt đối không phải vì lời năm xưa.

Chu An dường như nhận ra ánh của tôi, còn đoán tôi đang nghĩ gì:

“Chiếc áo này là em mua năm đó đó, chắc em không nhớ rồi. Hôm nay cờ thấy, tiện tay mặc thôi.”

Khoé miệng có nụ chua xót khiến lòng tôi thắt lại.

Tôi bước nhanh lên phía trước, không muốn để thấy giọt nước mắt nơi khoé mắt mình.

“Ừ, quên lâu rồi.”

Anh thấy không, người lớn mà—rõ ràng là rất nhớ, cứ thích ngược lòng mình.

5

Rời khỏi bệnh viện, Chu An ngỏ ý muốn cùng ăn một bữa cơm.

Tôi lắc đầu, thản nhiên :

“Trưa nay tôi có hẹn xem mắt, hôm khác có thời gian tôi sẽ mời .”

Nụ trên môi Chu An lập tức cứng đờ. Tôi chẳng đoán nổi vẻ mặt lúc đó là gì.

“Được, chúc em hạnh phúc.”

Bốn chữ ấy, cực kỳ chậm rãi và nặng nề, xong liền như giận dỗi chui tọt vào xe, kéo kính lên, không để ý đến tôi nữa.

Chắc giận thật rồi. Dù sao cũng là ba của Dĩ An, mà tôi lại đi tìm người đàn ông khác thay thế vị trí ấy, quả thật là chuyện không phải.

Tôi bất đắc dĩ, đứng xe khuất dần nơi cuối đường.

Trong nhà hàng sang trọng, từ xa tôi đã thấy đối tượng xem mắt ngồi bên cửa sổ.

Nếu ta không báo trước là hôm nay mặc gì, e là tôi chẳng thể nhận ra nổi ta là người trong ảnh.

Thật sự… đúng là ảnh lừa người.

Tôi khách sáo chào hỏi, ta cũng đáp lại rất lịch sự.

Có lẽ tôi không nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài. Nhìn chung, ta trông cũng hiền lành, thật thà.

Dĩ An vui vẻ chào cậu bé đối diện, đổi lại chỉ là một câu mắng lạnh lùng: “Con tiện nhân.”

Đối tượng xem mắt vỗ nhẹ vào đầu con trai, rồi xin lỗi tôi:

“Xin lỗi nhé, là tôi dạy con chưa nghiêm. Thằng nhóc hơi nghịch, con trai mà, hiếu chút cũng bình thường.”

Tôi nén giận, dịu giọng với cậu bé:

“Chửi bậy là không đúng đâu, con xin lỗi chị Dĩ An một tiếng, rồi chuyện này bỏ qua nhé.”

Nghe tôi , đối phương lại tỏ vẻ khó chịu.

“Có gì to tát đâu? Trẻ con biết gì chứ. Cô Trần, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn chuyện kết hôn và sính lễ, đừng mọi chuyện rối thêm.”

“Ý tôi là, cũng từng có con rồi, đâu còn là trinh nữa, nên sính lễ thì miễn đi. Chúng tôi cũng đâu cần hồi môn gì. Nhưng nhất định phải đối xử tốt với con trai tôi, thằng bé là mệnh căn của nhà tôi.

cũng 26, tính ra là 27, tuổi âm thì 28 rồi, sắp 30 rồi còn gì, chắc cũng sốt ruột muốn lấy chồng chứ?”

Người đàn ông trước mặt năng như phun ra mùi tiền, lời lẽ đầy tính toán khiến tôi buồn nôn.

“Tôi nghĩ là… chúng ta không hợp. Dừng ở đây thôi.”

Tôi đứng dậy định đi thì bị kéo lại.

“Con tiện nhân, mày giống hệt mẹ mày, cũng là một con tiện nhân.”

Cậu bé lại tiếp tục mắng nhiếc. Gương mặt non nớt chẳng có chút ngây thơ, chỉ toàn độc ác.

“Tôi nghĩ nhà nên xem lại cách dạy con. Khuyên nên sửa mình trước rồi mới nghĩ đến việc dạy người khác.”

Tôi giật tay ra, quay người rời đi thì cảm thấy lưng ướt lạnh.

Nước chanh từ cốc bị hắt hết lên áo sơ mi tôi, gã đàn ông chửi bới um sùm khiến cả nhà hàng đều quay lại .

Cơn giận trong tôi trào lên. Tôi đang định phản ứng thì nghe tiếng mắng dừng lại.

“Anh là ai mà dám hắt nước vào tôi?!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Chu An đã khoác áo khoác của lên vai tôi.

“Tôi là… của Trần. Nếu còn dám dây dưa thêm, tôi không ngại báo cảnh sát.”

Sau đó nhà hàng loạn cả lên, tôi chẳng nhớ rõ mình ra ngoài thế nào.

Đến khi ngồi trên ghế sofa nhà Chu An, đầu óc tôi mới dần tỉnh táo lại.

“Em gấp lấy chồng đến thế sao? Sao lại gặp hạng người như thế…”

Anh ngồi không xa, vừa uống nước vừa hỏi.

“Tôi thì không gấp, chỉ là gia đình thúc giục thôi.”

“Thế vị hôn phu trước của em đâu? Sao không thành?”

Tôi ngẩng đầu , hơi bất ngờ.

Anh biết. Thì ra vẫn luôn biết.

“Lúc đó định cưới rồi. Nhưng lúc khám sức khỏe trước hôn nhân thì phát hiện tôi có thai, thế là chuyện tan luôn.”

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến trắng bệch, cố gắng kìm nén sự run rẩy toàn thân.

“Ra là .”

Chu An tôi đầy châm chọc rồi lại rơi vào im lặng. Một lúc sau mới mở miệng:

“Đã là tôi khiến em lỡ dở hôn nhân, thì tôi không ngại bù đắp.”

“Em có muốn cân nhắc chuyện kết hôn với tôi không?”

Thấy tôi không , lại thêm:

“Kết hôn với tôi có nhiều lợi ích. Em không cần gặp lại cảnh như hôm nay. Chúng ta hiểu rõ nhau, Dĩ An cũng sẽ có môi trường phát triển tốt…

Hơn nữa, thực ra tôi vẫn chưa thể quên…”

“Tôi nghĩ… thôi thì hơn.” – tôi cắt lời .

Ánh sáng kỳ vọng trong mắt Chu An vụt tắt, thay vào đó là vẻ xa cách rõ rệt.

Tôi cúi đầu, không dám nét mặt .

Nếu kết hôn chỉ vì trách nhiệm hoặc vì phù hợp, thì tôi thà người đó không phải là .

Còn hiện tại chỉ khiến tôi thấy mình bị giễu cợt.

Rõ ràng vài hôm trước còn bảo tôi đừng mơ tưởng, hôm nay lại cố trêu chọc tôi.

Tôi vẫn nhớ rất rõ những lời trong buổi họp lớp hai năm trước.

Hôm ấy tôi lén đứng trong đám đông ngắm .

Anh uống hơi say, cùng phòng đại học trêu:

“Nhiều năm rồi vẫn đợi người ta, chưa nghĩ đến mối mới sao?”

Anh ôm đầu, vẻ mặt đầy đau khổ:

“Xàm, tao quên lâu rồi.”

“Nếu ấy đột nhiên quay lại xin nối lại, mày có đồng ý không?”

“Đồng ý chứ, sao lại không? Tao sẽ trả thù thật đau, để ấy biết cảm giác của tao ngày trước là thế nào…”

Tôi không muốn nghe thêm nữa.

Anh sẽ cưới tôi, chẳng qua là để trả thù chuyện tôi bỏ đi ba năm không lời từ biệt.

6

Một tháng sau khi tôi từ chối lời cầu hôn của Chu An, hoàn toàn không liên lạc lại nữa.

Tôi bản xét nghiệm ADN trên bàn, không biết có nên báo cho một tiếng hay không.

Những lời hôm đó trong quán cà phê cứ quanh quẩn trong đầu tôi, buộc tôi phải suy nghĩ lại về tương lai sự nghiệp của mình.

Bán xích chung quy không thể là con đường lâu dài.

Đúng lúc tôi đang tìm hiểu về những ngành khác thì nhận cuộc gọi từ đàn em – Triệu Kỳ.

“Chị ơi, em với mấy đứa vừa mới mở công ty nhỏ, còn thiếu một giám đốc tài chính, không biết chị có hứng thú cân nhắc không?”

Cậu ta hào hứng về quy mô và kế hoạch phát triển của công ty, khí thế bừng bừng khiến tôi vốn đã héo mòn tinh thần như tiếp thêm sức sống.

Tôi không do dự, đồng ý luôn.

“Vậy tốt quá chị ơi! Quyết định thế nhé! Tối nay chị rảnh không? Mọi người muốn gặp chị bàn bạc thêm một chút về hướng phát triển.”

Cúp máy xong, tôi nhảy bật trên ghế sofa vì sung sướng.

Dù lúc thất nghiệp tôi từng tỏ ra bình thản, giờ trao cơ hội mới, tôi vẫn không kìm mà vui như trẻ con.

Buổi tối, tôi đến nhà hàng như hẹn, vừa mở cửa phòng riêng đã thấy trong đó chỉ có mỗi Triệu Kỳ.

“Các cổ đông khác đâu?” tôi hỏi.

“Công ty đột xuất có việc, họ không đến nên cử em đại diện, hy vọng chị không để bụng.”

Cậu ta bẽn lẽn, hai cái răng khểnh lộ ra trông ngây ngô như cún con.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Lúc đó điện thoại vang lên – là Chu An.

“Em đang ở đâu? Anh đến lấy kết quả xét nghiệm.”

“Tôi đang có một buổi tiếp khách, lát nữa xong sẽ mang qua cho .”

Tôi bước ra ngoài phòng, hạ giọng đáp.

“Lại đi xem mắt à?” – Giọng lạnh đến nỗi khiến tôi rùng mình.

“Không… không phải mà…”

“Chị ơi, chị muốn ăn gì?”

Triệu Kỳ thò đầu ra từ cửa, giơ thực đơn cho tôi chọn món.

“Em cứ gọi đi, chị vào ngay.”

Vừa dứt lời, xuống thì thấy Chu An đã cúp máy.

Thật là… quá kỳ lạ.

Khi tôi quay lại, bàn ăn đã đầy đủ món.

“Chị ơi, em nhớ chị không ăn cay nên toàn chọn món thanh đạm, không biết có hợp khẩu vị không.”

Cậu ta tôi đầy mong chờ, trông như một chó con đợi xoa đầu.

Tôi gật đầu, ngượng. Cảm giác bữa cơm này… kỳ kỳ sao ấy.

“Không phải em bảo có chuyện công ty cần bàn sao?”

Tôi cố gắng kéo lại bầu không khí nghiêm túc.

“Thật ra hôm nay hẹn chị tới đây… là ý riêng của em.”

“Chị ơi, chị thấy tụi mình… có khả năng đến với nhau không?”

“Khụ khụ khụ…”

Tôi suýt nữa sặc nước chanh, mũi cay xè.

“Đương nhiên là… đương nhiên là có thể trở thành đồng nghiệp tốt.”

Tôi ngắt lời, mắt thẳng, tim trong ngực thì đập loạn cả lên.

(Cầu trời đừng tiếp, sau này còn gặp mặt nữa, cho cậu ta lối thoát đi!)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...