Tô Mạn còn đứng một bên chỉ đạo:
“Em chồng à, dùng sức đi! Cứ kéo con phần tử xấu đó xuống! Vị trí của nó là của em đấy!”
“Cứ xé mạnh vào! Nó là phần tử xấu, Đảng và nhân dân sẽ không bênh nó đâu!”
Tôi gào lên:
“Tô Mạn, mới là kẻ lòng lang dạ sói! Để xem tôi không xé miệng !”
“Huệ Huệ—!”
Cậu em nhà họ Dương càng nghe càng phấn khích, mạnh tay hơn, cố kéo Ái Đảng qua bên kia. Mắt hắn trợn lên, chằm chằm đầy ác ý, miệng thì rít qua kẽ răng:
“Con đàn bà thối tha! Cướp công việc của tao! Ngày thường còn ra vẻ!”
Ái Đảng túm chặt lấy tôi, tôi cũng ghì lấy ấy, không chịu buông tay. Nhưng bốn năm người giữ chặt eo, chân tôi, kéo mạnh, sức tôi cũng bắt đầu cạn kiệt. Ái Đảng cũng bị kéo lệch về một bên.
Tiếng hét hoảng loạn của Ái Đảng vẫn vang bên tai, còn tôi thì hoang mang tột độ. Làm sao đây, sao mới ?
Dù có lớn chuyện, dù người khác có đến, nếu quá muộn, thì còn ích gì?
Tô Mạn đứng bên cạnh, hứng thú tôi và Ái Đảng giãy giụa, thỉnh thoảng còn bật đắc ý.
Là tôi đã liên lụy Ái Đảng…
Nhìn ánh mắt sợ hãi của ấy, tôi nghiến răng, rồi khẽ :
“Ái Đảng, lát nữa dù tớ gì, cậu cứ chạy!”
“Huệ Huệ, cậu định gì…”
Tôi thả một tay ra, sờ vào cây kéo trong túi — tôi mang theo để cắt bài thi — và lòng bắt đầu dấy lên sự tàn nhẫn.
Tôi nghĩ, có lẽ ông trời thật sự muốn tôi trả lại “món nợ kéo” cho ai đó.
Cảm nhận cơ thể sắp bị kéo đi, tôi lạnh:
“Tớ đếm đến ba, hai, một… cậu nhớ mà chạy!”
8
“RẦM!”
Cửa bị đá bật tung, một giọng nam quát lớn:
“Ai! Ai dám chuyện ở thôn Vương Gia?!”
Tay tôi đang định rút kéo ra cũng khựng lại. Tôi tròn mắt ra phía cửa.
Là… Vương Quế Phương!
Người từng chỉ đứng sau tôi trong kỳ thi, điểm còn cao hơn Tô Mạn rất nhiều. Ở kiếp trước, chính ấy mới là người chọn giáo viên. Không chỉ , còn từng vinh danh là cá nhân xuất sắc vì phát minh sáng chế gì đó!
Ánh mắt tôi sáng bừng.
Đúng rồi, tôi không có giấy khen, … người khác có!
Thời hạn công khai kết quả là sáng mai.
Tôi hét lớn:
“Người xứng đáng với vị trí giáo viên lần này phải là Vương Quế Phương! Có kẻ không chỉ gian lận mà còn định bịt miệng người diệt khẩu!”
“Đồng chí! Cứu mạng với!”
Hai người vừa đến nghe thấy thế, một người lao thẳng về phía tôi, người còn lại thì chạy đi gọi người.
Tô Mạn hoảng hốt trong thoáng chốc, rất nhanh đã lớn tiếng :
“Tô Huệ! Chị đang linh tinh cái gì ?!”
“Tôi đỗ là nhờ thực lực!”
“Người chấm điểm có ít nhất năm người, nếu tôi gian lận thì sao có thể qua mặt hết?!”
Nhưng những lời đó chẳng lay chuyển nổi người đàn ông vừa xông vào.
Anh ta ra đòn dứt khoát, ngã một người, mạnh mẽ xé toang vòng vây của nhà họ Dương.
Ái Đảng hoàn hồn, vội kéo tôi ra khỏi đám đông. Tôi thở phào, không quên chỉnh lại quần áo cho ấy.
Người đàn ông kia đợi chúng tôi ổn định lại mới hỏi:
“Đồng chí, chị vừa gì ?”
Nhóm người của Tô Mạn lại lên tiếng:
“Họ đang gạt đấy.”
“Đúng rồi đấy, Quế Binh à, bọn này thi trượt nên định người khác thôi.”
“Hai con tiện nhân đó chẳng có ý tốt gì đâu!”
Tôi lặng lẽ nhặt tờ thông báo dưới đất lên, đưa cho ấy:
“Tiêu chí tuyển chọn đã bị thay đổi, có người cố giấu nhẹm, không dán công khai.”
Người đàn ông đọc lướt qua rất nhanh, chỉ vài phút sau tờ giấy đã bị vò nát trong tay ta.
Anh ta hỏi:
“Bài thi của em tôi đâu?”
Ái Đảng mắt đỏ hoe, đưa bài thi cho .
Anh tức đến mức bật :
“Tốt lắm. Cái thông báo này hoàn toàn khác với bản dán trên bảng thông tin của làng!”
“Có người dám giả cả thông báo giữa dân làng!”
“Nhà họ Dương, các người to gan thật đấy!”
Tô Mạn định mở miệng biện minh thì một giọng nữ vang lên cắt ngang:
“Anh! Anh không sao chứ?!”
“Em đã gọi trưởng thôn, bí thư chi bộ, hiệu trưởng, tổ trưởng phụ nữ, cụ hai, ba, dì Vương… tất cả đều tới rồi!”
Mặt Tô Mạn tái xanh đám người nhà họ Dương cũng bắt đầu bối rối, liếc nhau.
Có vẻ lúc này họ mới nhận ra — mình đã ra một chuyện quá ngu ngốc.
Sau khi xét lại toàn bộ điểm số, Vương Quế Phương nhờ các loại giấy khen cộng điểm cùng điểm thi viết xếp thứ hai, đã vững vàng chiếm vị trí đầu tiên.
Nhưng Tô Mạn vẫn cứng mồm:
“Cô ấy đứng đầu thì đứng đầu, điều đó cũng đâu chứng minh là tôi gian lận.”
“Tôi đâu có biết thông báo mới không dán.”
“Có thể là trẻ con xé mất? Hoặc ai đó lấy về? Ai mà biết , mặt sau có chữ đâu mà…”
“Nếu không thì viết thư hỏi Kiến Quân thử xem?”
Cô ta nhún vai, khẩy:
“Làm lớn chi? Dù gì kết quả cũng chưa quyết, có gì đâu mà ảnh hưởng.”
“Kiến Quân là quân nhân, vừa mới cưới đã phải lên đường nhiệm vụ, mọi người không thấy quá đáng sao khi phiền ấy chuyện này?”
Ái Đảng đỏ bừng mặt, tức đến run người:
“Chuyện chưa rồi nghĩa là không sai à?!”
Mấy lời loanh quanh của Tô Mạn đám nhà họ Dương cũng tự tin hơn. Chị dâu cả lên tiếng:
“Ai sai? Có bằng chứng không? Con trẻ thì đừng lung tung!”
Tô Mạn còn giở chiêu chia rẽ:
“Ôi trời, đồng chí Ái Đảng, tôi biết ngay thẳng, không có ác ý, mà cũng nên cẩn thận, đừng để người ta lợi dụng!”
Cô ta vừa vừa :
“Mọi người ơi, không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước nha. Tôi còn phải dạy học cho mấy đứa nhỏ ở nhà!”
Tôi bước lên trước:
“Đồng chí, vụ việc lần này quá nghiêm trọng, tôi muốn báo công an.”
Nụ trên mặt Tô Mạn cứng lại:
“Tô Huệ, chị lấy quyền gì mà báo công an?”
“Chị có sao đâu—”
“Không có chuyện gì là bằng chứng các người vô tội à?”
“Cô mở to mắt ra mà xem — tôi thế này là ‘không sao’ sao?!”
Tóc tôi bị túm đứt gần nửa đầu, mặt vẫn còn hằn rõ dấu tay, trên trán rớm máu, cả eo lưng đều bầm tím.
Tôi cắt lời ta, ánh mắt quét thẳng từng người:
Bà cụ họ Dương. Anh cả họ Dương. Chị dâu cả. Em trai út. Dương Kiến Quân. Và Tô Mạn.
Tôi hét lên, trút hết cơn giận:
“Tô Mạn, bà cụ Dương, chị dâu cả — những phần tử xấu chuyên hãm nhân dân, phải bị đưa đi cải tạo!”
“Anh cả, em út — loại người dám giở trò với phụ nữ, nên bị xử bắn!”
“Còn về Dương lão nhị — hiện đang ở doanh trại,”
“Anh ta là quân nhân, mà không biết phân biệt đúng sai, không bảo vệ dân lành, lại đi ô dù cho đám người xấu, tôi sẽ viết thư báo lên cấp trên của ta! Kiến nghị khai trừ quân tịch!”
Mặt mũi nhà họ Dương lập tức biến sắc, còn định lao lên đánh tôi bị mấy cán bộ thôn chặn lại. Họ đành giận dữ đứng yên, miệng há ra đóng vào, không thành câu.
Tô Mạn bị người nhà họ Dương đẩy ra phía trước, môi run run cắn chặt, cúi đầu ấp úng về phía Vương Quế Binh.
“Anh Vương… đừng chỉ nghe lời một phía. Mẹ chồng em cũng là vì lo cho em thôi. Anh đâu biết, lúc nãy chị em đã sỉ nhục em thế nào đâu. Chị ấy… chị ấy thật sự quá đáng…”
“Còn mẹ chồng em, bà chỉ vì tức quá nên mới hành quá khích một chút. Với lại… có chuyện gì nghiêm trọng đâu nào?”
…
“Nếu báo công an thật, thì danh tiếng làng mình sẽ bị ảnh hưởng đó. Làng mình chẳng phải đang xét danh hiệu Làng tiên tiến sao?”
Không ít người thoáng khựng lại. Làng tiên tiến mà, đó là vinh dự của cả làng, nhận bằng khen, lên báo, sau này con cháu cưới hỏi cũng dễ dàng hơn người làng khác.
Bạn thấy sao?