Khi Nhà Là Rào [...] – Chương 8

Tôi thấy tin nhắn đó thì không nhịn mà bật lạnh. Hóa ra cũng biết cần có giấy khám sức khỏe à?

[Vậy thì tôi yên tâm rồi, tin em lắm. Tôi cũng tìm số 5. Nhưng dạo này vợ tôi kiểm soát chặt quá, chắc phải đợi đến cuối tuần sau.]

[Haiz, mấy ông sao giấu vợ hay ?]

Lần này thì nhóm như nổ tung. Đám “người chồng tốt” bắt đầu tương trợ lẫn nhau.

[Nghe tôi nè đàn ông nhất định phải có tài khoản phụ.]

[Mỗi lần liên lạc với xong là xóa sạch, cả tin nhắn trong nhóm cũng phải xóa luôn.]

[Đến lúc cần tìm lại thì vào nhóm xin lại là xong.]

[Làm ít nhất cũng không có lịch sử trò chuyện hai chiều với . Nếu có bị phát hiện thì cũng có thể là vô bị kéo vào nhóm.]

[Cùng lắm thì nhận là do tò mò nên mới xem, tuyệt đối không thừa nhận mình đã gì.]

[Đúng đúng đúng!] – Ngô Đông Minh đồng trong nhóm.

[Đàn ông tụi mình phải đoàn kết. Như lần trước vợ tôi phát hiện ra cái nhóm này, tôi phải giả vờ xóa nó ngay trước mặt ấy.]

[May mà có em tốt, sau đó kéo tôi vào lại.]

Qua màn hình thôi mà tôi cũng cảm nhận sự đắc ý của Ngô Đông Minh.

[Vậy nếu bị phát hiện lịch sử chuyển khoản thì sao?] – Tôi lại hỏi tiếp.

[Tôi á, dùng cách ngu ngốc thôi – trả tiền mặt.]

[Phiền thì có phiền thiệt, so với chuyển khoản thì kín đáo hơn nhiều.]

Thì ra là .

Những ngày sau đó, tôi tiếp tục giả “gà mờ” để khai thác thông tin từ Lương Triệu Vũ, nắm rõ lịch trình hoạt của hắn.

Hắn và Ngô Đông Minh sẽ thay phiên nhau bình phong, là đi câu cá ở thành phố H, thực chất là đi tìm .

[Nếu lỡ gặp phải cảnh sát thì sao?] – Tôi giả vờ lo lắng.

[Không sao, chỉ cần trước đó thống nhất trước với về thông tin cá nhân, rồi cứ nhất quyết trai . Cảnh sát cũng không .]

Không thể không , Lương Triệu Vũ quá ngây thơ.

[Lương ca đúng là lợi , là biết có kinh nghiệm lắm.]

[Chứ sao nữa, tên nhóm WeChat này là ai đặt ra ông biết không?]

[Đừng là ông nha?]

[Haha, đúng rồi đó. Đặt là dù có ai vô thấy thì cũng không nghi ngờ gì ngay .]

Tôi lập tức quay màn hình lại toàn bộ bằng chứng.

09

Vài ngày sau, lại đến cuối tuần, tôi dùng tài khoản phụ điều tra ra Lương Triệu Vũ và Ngô Đông Minh chuẩn bị đi H thị “câu cá”.

Kế hoạch của tôi chính thức bắt đầu.

Tôi mượn một chiếc xe, canh sẵn dưới nhà Lương Triệu Vũ.

Quả nhiên, Ngô Đông Minh lái chiếc xe hồi môn của Hứa Lệ Lệ đến đón hắn.

Đó là chiếc BMW Series 3. Mặc dù là hồi môn của Lệ Lệ, tôi chưa từng thấy ấy lái bao giờ.

Thậm chí có lần Hứa Lệ Lệ than thở với tôi, hôm trời mưa ấy nhờ Ngô Đông Minh đến đón thì bị từ chối với lý do “không tiện đường”.

Thế mà giờ đây, Ngô Đông Minh lại lái chính chiếc xe đó đi tìm . Đúng là trớ trêu.

Tôi lặng lẽ bám theo xe đến tận một khách sạn. Tôi tra thử thì thấy giá phòng ở đó ít nhất cũng vài trăm một đêm.

Đây cũng là lời khuyên của Lương Triệu Vũ:

[Phải chọn khách sạn lớn, càng chính quy càng tốt. Mấy nhà nghỉ lặt vặt dễ bị cảnh sát để ý lắm. Khách sạn lớn thì bảo mật cao, cảnh sát muốn điều tra cũng cần có bằng chứng rõ ràng.]

Mà bằng chứng, chẳng phải tôi vừa chụp đây sao?

Tôi lập tức chụp ảnh hai người họ bước vào khách sạn, gửi cho đội trưởng đội truy quét mại dâm ở thành phố H.

Ngay từ ngày thứ hai sau khi tôi kéo vào nhóm “giáo viên giao lưu”, tôi đã liên hệ với Tiểu Pi – tôi ở H thị.

Cô ấy báo, đánh hơi tin hot rất nhạy. Chính ấy đã giúp tôi liên hệ với cảnh sát thuộc đội truy quét.

Cảnh sát cũng rất phấn khởi vì họ đã sớm phát hiện một chuỗi đường dây mại dâm núp bóng nhóm WeChat, mỗi lần xử lý xong, chưa bao lâu thì lại mọc lên như nấm sau mưa.

Giờ đây, họ cũng định hợp tác với đơn vị của Tiểu Pi để phơi bày toàn bộ sự việc ra ánh sáng.

Chừng năm phút sau, cảnh sát mặc thường phục tiến vào khách sạn, trao đổi với nhân viên lễ tân.

Phía Tiểu Pi cử hai người mang theo thiết bị ghi hình không quá nổi bật vào bên trong, còn trước cửa thì có vài quay phim sẵn sàng ghi lại cảnh cảnh sát bắt giữ nghi phạm.

Thật ra đến đây thì tôi cũng không còn việc gì nữa.

Nhưng với tư cách là người tố cáo, tôi vẫn muốn tận mắt chứng kiến cảnh hai tên cặn bã kia bị còng tay dẫn đi.

Và mọi chuyện tiếp theo đều đúng như tôi dự đoán.

Cảnh sát không cần cửa, vì nhân viên khách sạn đã dùng thẻ phòng mở cửa cho họ.

Trên giường là hai cặp nam nữ không một mảnh vải che thân.

Bốn người, cùng trong một phòng.

Chuyện này thì tôi không ngờ tới.

Tiểu Pi phấn khích lôi cảnh quay lúc đó cho tôi xem, suýt nữa thì tôi nôn tại chỗ.

“Làm sao cậu biết họ vào phòng là bắt đầu liền ?” – Tiểu Pi thắc mắc về khả năng tiên đoán của tôi.

“Hừ, vì họ ghé hiệu thuốc trên đường.”

Mua gì chắc chẳng cần thì ai cũng hiểu.

Bọn đàn ông khốn kiếp, dù có bất lực cũng vẫn đòi đi mua dâm.

10

Đợi mọi chuyện lắng xuống, tôi mới kể lại mọi thứ cho Hứa Lệ Lệ.

Dù tôi không thì ấy cũng sẽ nhận cuộc gọi từ cảnh sát, với tư cách là , tôi vẫn gửi cho ấy toàn bộ bằng chứng mình có.

May là ấy vẫn còn tỉnh táo, đã nộp đơn ly hôn với Ngô Đông Minh.

Tôi tin rằng, với bố ấy là một luật sư nổi tiếng, thì thiệt về tài chính sẽ không quá nặng nề. Chỉ không biết tổn thương tâm lý này bao lâu mới nguôi ngoai .

Còn về Lương Triệu Vũ và Ngô Đông Minh thì… hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.

Ngay khi bản tin phát, vụ việc lập tức leo top tìm kiếm.

Cái nhóm “giao lưu nội bộ giáo viên” cũng trở thành một hot topic bị cư dân mạng đào bới, chế ảnh không ngừng nghỉ.

Dù đã dùng tên giả và mờ khuôn mặt, người quen chỉ sơ qua là biết “ Lương nào”, “ Ngô nào”.

Huống chi, những đoạn chat giữa tôi và tài khoản nhỏ của Lương Triệu Vũ đã chứng minh hắn không chỉ đơn thuần là mua dâm.

Hắn còn kéo người vào nhóm, hướng dẫn bán dâm cách “quản lý khách hàng”, đã đủ yếu tố để truy tố tội hỗ trợ tổ chức mại dâm.

Kết quả, đơn vị công tác của hắn cũng lập tức cho hắn nghỉ việc.

Chẳng bao lâu, tin tức này bắt đầu phát sóng luân phiên trên màn hình lớn tại căn tin trường nơi ba tôi giảng dạy.

Lương Triệu Vũ và bà thím họ bên ngoại của hắn coi như hoàn toàn “chết xã hội”.

Dư luận bắt đầu đảo chiều, bố mẹ tôi cũng dần dịu lại thái độ với tôi, còn mời tôi về nhà ở.

Tôi từ chối.

Tôi đã liên hệ với giáo cũ thời học cao học, chia sẻ với mong muốn thi tiếp lên tiến sĩ. Cô rất vui khi tôi quyết định tiếp tục học hành.

Cuối cùng, tôi quay về thành phố nơi mình từng học thạc sĩ, vừa việc tại phòng nghiên cứu của giáo, vừa ôn thi.

Trong thời gian đó, bố mẹ tôi không hiểu nổi, nên tìm đến rồi cãi nhau với tôi một trận lớn.

Trọng tâm vẫn là ba chữ quen thuộc: “Vì con tốt.”

Nhưng lần này, tôi đã đủ dũng cảm để chống lại sự ràng buộc của gia đình.

“Trước khi muốn tốt với con, con mong bố mẹ hãy học cách tôn trọng con trước đã.”

Có thể họ vẫn chưa hiểu.

Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, họ sẽ hiểu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...