“Người có phúc thì không nên bước vào nhà không phúc. Trước khi cưới đã biết nhà đó không ổn, thì phải biết dừng lại đúng lúc. Giờ vẫn chưa có con, càng nên rút lui sớm.”
“Còn nữa, mình nghĩ cậu nên đi khám sức khỏe tổng quát. Nhỡ đâu Ngô Đông Minh đã lây cho cậu cái gì thì sao…”
Hứa Lệ Lệ lúc này mới giật mình, vội hỏi:
“Mình tiêm vaccine rồi, chắc không sao chứ?”
“Vaccine không thể bảo vệ 100%. Mà cậu nghĩ xem, lần này cậu may mắn, những lần sau thì sao? Cậu dám chắc ta không tái phạm không?”
Thực ra, tôi còn nhiều lời khó nghe hơn nữa vẫn chưa ra.
“Mình chỉ là người ngoài,” – tôi không nhịn thêm vài câu, “ cậu nên với ba mẹ và ly hôn càng sớm càng tốt.”
Trong lòng tôi cũng đã tự nhủ, nếu tương lai ấy vẫn chọn quay lại với Ngô Đông Minh, thì này mình cũng chẳng tiếc nữa.
Sau đó Hứa Lệ Lệ lại hỏi tôi chuyện của tôi với Lương Triệu Vũ.
“Mình chia tay với ta rồi.”
Ánh mắt Hứa Lệ Lệ có chút tránh né:
“Thật ra mình nghe thấy Lương Triệu Vũ xấu cậu với Ngô Đông Minh. Anh ta cậu ham tiền, còn bảo người nhà cậu giỏi tính toán.”
Ham tiền à? Tôi quen ta cả năm, chưa từng tặng món quà nào quá ba chữ số.
Anh ta tôi ham tiền chỉ vì tôi không chịu bán nhà để lấy tiền sửa nhà cho ta sao?
“Còn nữa…” – Hứa Lệ Lệ do dự một lúc rồi tiếp – “Nhóm WeChat đó là do Lương Triệu Vũ kéo Ngô Đông Minh vào…”
Cái này thì tôi không ngờ thật. Nhưng nghĩ lại thì với mối quan hệ của hai người bọn họ, chẳng khó hiểu – đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
“Kệ đi, dù sao thì mình với ta cũng chấm dứt rồi.”
06
Với tư cách là một người trưởng thành, trong lòng tôi Lương Triệu Vũ và tôi đã chia tay.
Không chặn số, không xóa – đó là phép lịch sự tối thiểu giữa người lớn.
Nhưng ta hình như không nghĩ thế.
Sau khi tôi chia tay, ban đầu ta im bặt.
Sau đó thì bắt đầu gửi hàng loạt tin nhắn khó chịu.
[Em nên suy nghĩ kỹ đi, sau khi chia tay với , muốn tìm người như không dễ đâu.]
[Anh muốn tìm một mới tốt nghiệp thì chỉ cần giơ tay là có, chứ em giờ còn chẳng buồn để ý.]
[Em tưởng có nhà là ghê gớm lắm à? Em như chỉ hợp lấy một thằng ăn bám thôi.]
[Tất cả những gì là vì tốt cho em, em nên cân nhắc lại đi.]
—————————–
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sau đó thẳng tay chặn luôn ta.
Không ngờ chuyện này lại dẫn đến một chuỗi sự việc không tưởng — hắn ta bắt đầu tìm đến cả bố mẹ tôi!
[ dì à, dì khuyên con dì đi, chia tay với cháu rồi thì kiếm người tốt hơn cháu đâu có dễ.]
[Yêu cầu bên cháu đưa ra cũng là vì nghĩ cho cả hai bên thôi mà.]
[Mẹ cháu rồi, không cần thêm tên vào sổ đỏ cũng , bên dì nhất định phải cho kèm một chiếc xe hồi môn trị giá 300 nghìn.]
Mẹ tôi đem mấy tin nhắn này cho tôi xem.
“Mẹ thấy Tiểu Lương đâu có sai, mà thật ra thì nhà mình cũng định cho con một chiếc xe hồi môn mà.”
Mẹ tôi lại tưởng mình rất hợp lý.
“Vậy mẹ cưới ta đi.”
“Con thật là…!”
Chưa hết chuyện, bố tôi vừa về đến nhà, đã sầm mặt đập cửa, ném cho tôi ánh nặng nề.
“Con rốt cuộc muốn cái gì? Con nghĩ mình là tiên nữ hay sao? Con có biết đồng nghiệp bố ngoài kia đang bàn tán thế nào về gia đình mình không?”
Cơn mắng như trời giáng, tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Sau một tràng giáo huấn liên tục, tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra Lương Triệu Vũ có một bà họ bên ngoại, là người đang thầu căn tin trong trường của bố tôi.
Bà ta tám chuyện với các giáo viên trong trường, rồi kể lể về gia đình tôi.
Bà ta nhà tôi chảnh chọe, chê nhà hắn dù hắn có nhà mới xây.
Còn tôi “có vấn đề”.
Có vấn đề gì?
Chuyện này phải đến việc tôi và Lương Triệu Vũ đã tiến triển đến đâu.
Tôi không phản đối chuyện quan hệ trước hôn nhân, vì đã thấy quá nhiều câu chuyện cảnh báo trên mạng về việc trai mang bệnh lây nhiễm, nên tôi có đề nghị ta cung cấp giấy khám sức khỏe.
Có thể với một số người thì cầu này hơi lạ, nếu ai từng đọc báo mục thời sự xã hội sẽ biết, chuyện một bên mắc HIV hay giang mai rồi lây sang không phải chuyện hiếm.
Thậm chí có người đến lúc sinh con ra bị nhiễm giang mai bẩm sinh mới biết đối phương có bệnh.
Tất nhiên, giấy khám đó là cầu hai chiều.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?