Khi Nhà Là Rào [...] – Chương 4

Ba tôi thì bảo:

“Tính cách Tiểu Lương cũng đấy. Với kiểu người như nó, sau này hai đứa sống với nhau ít nhất không sợ bị người ngoài lừa.”

Nhưng rõ ràng là ta đang coi tôi là “người ngoài” kia mà.

Tiếc là tôi cái gì cũng ăn, chỉ không ăn thiệt.

Ngay sau lần gặp mặt đó không lâu, tôi nhắn cho Lương Triệu Vũ trên WeChat:

“Tôi thấy chúng ta không hợp, chia tay thôi.”

“Tôi đã lời chia tay với ta rồi.”

Câu của tôi cả nhà rối tung cả lên.

Ba mẹ tôi lại bắt đầu một đợt thao túng tâm lý mới, còn ép tôi phải quay lại với Lương Triệu Vũ.

Trong lúc tôi đang đấu khẩu tới lui với ba mẹ mấy trăm hiệp, thì Hứa Lệ Lệ đến tìm tôi.

Vẫn là quán trà sữa quen thuộc đó.

Mắt ấy đỏ hoe, rõ ràng là mới khóc.

“Cậu sao thế? Lại cãi nhau với mẹ chồng à?”

Hứa Lệ Lệ lắc đầu:

“Không phải mẹ chồng, là Ngô Đông Minh.”

Tôi lại hỏi lý do.

Cô ấy lấp lửng, không chịu rõ.

Tôi đoán đủ kiểu: con cái, tiền bạc… đều bị ấy lắc đầu phủ nhận.

Thấy ấy như , tôi nhẹ giọng hỏi:

“Không lẽ… Ngô Đông Minh ngoại ?”

Cô ấy gật đầu… rồi lại lắc đầu:

“Hôm nay lúc ta đang tắm, điện thoại cứ rung liên tục. Mình tiện tay cầm lên xem, kết quả…”

Hứa Lệ Lệ đưa tôi xem một đoạn video quay từ điện thoại của Ngô Đông Minh.

Trong đó là giao diện WeChat với một nhóm tên là “Nhóm giáo viên nội bộ”.

Nhìn bề ngoài thì bình thường, bấm vào thì giật mình không để đâu cho hết.

Thì ra điện thoại ta rung liên tục là vì mấy “giáo viên” trong nhóm đó đang tự giới thiệu bản thân – mà toàn là khai số đo ba vòng và gửi ảnh hở hang.

Ảnh đại diện cũng toàn là ảnh sexy, trang cá nhân càng không thể nổi.

Rõ ràng mấy người đó “dạy” cái gì thì ai cũng hiểu.

Thật sự không chỉ là ngoại – mà là đi “mua vui” đấy chứ còn gì!

“Tên đó sao?”

Dù bằng chứng rành rành, tôi vẫn tò mò không biết ta sẽ ngụy biện kiểu gì.

Hứa Lệ Lệ chua chát:

“Anh ta mắng mình không tôn trọng quyền riêng tư, dám xem trộm điện thoại của ta.”

“Anh ta còn đây là nhu cầu sinh lý rất bình thường của đàn ông. Anh ta chỉ thôi, chưa gì cả. Bạn bè xung quanh ta có người còn thật sự hành rồi, mà vợ họ cũng không để ý.”

Chỉ thôi? Thế để cái nhóm đó gì?

Tôi nghe mà tức điên: “Thế cậu tính sao?”

Hứa Lệ Lệ ôm mặt, cúi đầu: “Mình cũng không biết nữa…”

Việc nhà thì khó , nếu là tôi thì chắc chắn ly hôn.

Nhưng bộ dạng của Hứa Lệ Lệ, lỡ đâu ấy định lành thì tôi mà ly hôn thì chẳng khác gì trở thành kẻ xấu.

Thấy ấy như , tôi đành hỏi: “Ba mẹ cậu và ba mẹ Ngô Đông Minh có biết chuyện này chưa?”

Hôn nhân mà, đâu còn là chuyện của hai người, mà là chuyện của ba gia đình.

“Mình vẫn chưa dám với ba mẹ mình…”

“Còn ba mẹ Ngô Đông Minh thì sao?”

Bà mẹ chồng của ấy lấy lý do chăm sóc con dâu, ba ngày hai bữa ở lì trong nhà vợ chồng trẻ.

“Bà ấy , đàn ông ai mà chẳng như thế. Còn bảo mình nên xem lại bản thân, có phải từ khi cưới không còn chăm chút vẻ ngoài nữa nên mới không giữ lòng chồng.”

“Vớ vẩn!” – Tôi không nhịn nữa, buột miệng chửi thề.

“Bà ta nghĩ con trai bà ta là đại diện cho toàn bộ đàn ông trên thế giới chắc?”

Thật sự là đỉnh cao của trơ trẽn.

“Chính bà ta cũng là phụ nữ, thế nếu chồng bà ấy đi chơi , bà ấy cũng tự trách bản thân chắc?”

Hứa Lệ Lệ im lặng.

Lòng tôi chợt chùng xuống – chẳng lẽ…

“Trước khi cưới, ba của Ngô Đông Minh từng bị tạm giữ vì vụ tương tự. Còn đến tìm ba mình, nhờ giúp ‘lo’ để thả.”

Ba của Hứa Lệ Lệ là luật sư.

Đúng là “cha nào con nấy”.

Ra là mẹ chồng ấy từng bị mưa dầm, giờ muốn xé ô người khác.

Thấy Hứa Lệ Lệ đau khổ đến thế, tôi nghĩ dù bị ghét cũng phải thẳng.

“Mình khuyên cậu nên giữ lại bằng chứng, rồi ly hôn đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...