“Mẹ bằng tuổi con bây giờ là đã sinh con rồi.”
“Con cũng nên nghĩ cho ba mẹ một chút chứ…”
Và rồi là những chuỗi ngày thỏa hiệp kéo dài không dứt.
“Con nên đi nhà nước hay thi giáo viên đi.”
“Dì Vương giới thiệu cho con một , tối nay đi gặp đi.”
“Thôi thì điều kiện con cũng không có gì nổi bật, đừng có mơ mộng như tiên giáng trần nữa.”
Lùi một bước, rồi lùi thêm bước nữa, cuối cùng chẳng còn đường nào để lùi.
“Tôi rồi, tôi không đồng ý!”
Tôi không chịu nổi nữa, hét lên rồi đùng đùng bỏ ra ngoài.
04
Tôi rủ Hứa Lệ Lệ đi uống rượu, ấy từ chối.
Cô ấy đang chuẩn bị có con.
Chúng tôi bèn hẹn nhau ở tiệm trà sữa, ấy mang theo bình giữ nhiệt của mình.
Trong bình là “thuốc bổ” do mẹ chồng ấy nấu.
Tôi chất nước đen sì trong đó, nhăn hết cả mặt:
“Thứ này uống thật à? Đổ đi đi, bà ấy có biết đâu.”
Hứa Lệ Lệ vẫn nhăn mặt uống hết, còn suýt nữa thì nôn.
Tôi vội gọi một ly nước ấm cho ấy.
Cô ấy lấy chồng hơn một năm rồi, mãi mà chưa có thai, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
“Trước đây không phải cậu ghét trẻ con nhất mà?”
“Biết sao , ai chẳng phải đi con đường đó. Mẹ mình rồi, mẹ rồi thì sẽ thấy ổn thôi.”
Tôi nghi ấy bị tẩy não rồi.
“Thôi không mình nữa, cậu với Lương Triệu Vũ thế nào rồi? Mấy hôm trước cậu ta còn gọi điện trách mình, bảo sao không cho cậu ta biết chuyện cậu mua nhà.”
“Mình nghĩ nhà cậu không vay ngân hàng, là trả hết rồi, cậu ta có gì phải cuống?”
“Cậu cho ta biết nhà mình mua là trả thẳng hết á?”
“Ừ.”
Bảo sao tự dưng Lương Triệu Vũ lại quay sang tìm tôi, thì ra là ngửi thấy mùi lợi ích.
Tôi kể lại chuyện ta đã với tôi.
Dù kể lại lần nữa, tôi vẫn thấy tức muốn chết.
Hứa Lệ Lệ cũng không đến mức bị tẩy não hoàn toàn:
“Nhà họ tính toán quá mức rồi đấy, rõ ràng là nhắm vào căn nhà của cậu.”
Rồi lại hỏi: “Thế hai người đã bàn tới sính lễ với của hồi môn chưa?”
Bàn cái đầu ấy! Mấy thứ đó chắc để dành Tết mới mang ra.
Tôi lắc đầu, kể thêm chuyện ba mẹ tôi có ý muốn nhượng bộ.
“Không ngờ ba mẹ cậu trước giờ mạnh mẽ thế, mà chuyện này lại chịu mềm lòng.”
Mạnh mẽ là chỉ đối với tôi thôi.
“Dù sao thì mình nghĩ thông rồi, ai muốn cưới thì cưới, chứ mình là nhất quyết không.”
Hứa Lệ Lệ thở dài, lại bắt đầu khuyên tôi:
“Nhưng với điều kiện như của Lương Triệu Vũ thì muốn kết hôn đâu có khó.”
Người ta nhất định phải thông qua hôn nhân mới thể hiện giá trị bản thân sao?
“Ngay cả kiểu như Ngô Đông Minh, đã có vợ rồi mà vẫn có mấy em trong cơ quan nhào tới đấy thôi.”
Ngô Đông Minh là chồng của Hứa Lệ Lệ.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cái đầu tròn và đường chân tóc đang trong trạng nguy cấp của ta, trong lòng đầy nghi ngờ về lời ấy vừa .
“Kệ ta cưới ai thì cưới. Mình nghĩ thông rồi, mình muốn học tiến sĩ.”
Nhưng Hứa Lệ Lệ lại giống y hệt ba mẹ tôi, tiếp tục khuyên:
“Tiến sĩ lúc nào học cũng , nếu cưới muộn thì lại không tìm người ra gì đâu. Cậu cũng không phải chưa từng đi xem mắt.”
“Vậy thì không cưới nữa.” – Tôi rất nghiêm túc.
Hứa Lệ Lệ :
“Mấy lời đó giống trẻ con thôi. Trên mạng thì ai cũng tuyên bố không kết hôn, cậu thử xung quanh xem, có mấy ai thật sự không cưới? Ai mà chưa từng mấy câu đó, rồi cuối cùng chỉ có mỗi mình tin là thật, đến khi hối hận thì không kịp.”
“Nhưng mình là thật. Mình không muốn cưới chỉ vì cần phải cưới.”
Tôi cũng không phải là kiểu người kiên định theo chủ nghĩa độc thân.
Chỉ là những gì xảy ra trong năm vừa rồi khiến tôi nhận ra, tôi không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân kiểu “cho có”, và Lương Triệu Vũ chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Hứa Lệ Lệ lắc đầu:
“Thế nếu sau này cậu già rồi thì sao?”
“Kết hôn thì không già à?”
Hứa Lệ Lệ cứng họng.
“Cậu giỏi thật đấy. Nhưng liệu cậu có thuyết phục ba mẹ không?”
05
Tất nhiên là không rồi.
Ba mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thỏa hiệp.
Mẹ tôi :
“Thôi thì chịu thiệt một chút cũng . Tiểu Lương ở cơ quan nhà nước mà? Còn con thì đến giờ vẫn chưa có công việc ổn định.”
Nói là “cơ quan nhà nước” chứ thật ra chỉ là nhân viên hợp đồng đi cửa sau mà thôi.
Bạn thấy sao?